Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 178
Cập nhật lúc: 2024-11-29 12:50:24
Lượt xem: 19
Cố Nguyệt Hoài nhìn Vương Bồi Sinh, thấy trán ông lấm tấm mồ hôi và khuôn mặt thở hổn hển, trong lòng cô không khỏi cảm động.
Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, như Hạ Lam Chương, như Vương Bồi Sinh, họ luôn sẵn lòng chìa tay giúp đỡ cô khi cô đang gặp khó khăn. Cô sẽ ghi nhớ ân tình này và quyết tâm báo đáp hết sức mình.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, không nhận số tiền ấy. Cô cúi nhẹ người, nói:
"Cảm ơn chú, nhưng cháu không cần nữa. Cháu đã vay được rồi. Cháu cảm ơn chú lần này đã vất vả vì giúp đỡ gia đình cháu. "
Vương Bồi Sinh vội phẩy tay:
"Cháu đừng khách sáo làm gì. Chúng ta ở cùng đại đội, sao chú có thể trơ mắt nhìn nhà cháu gặp khó khăn mà không giúp được?"
Dứt lời, ông quay sang nói với Cố Chí Phượng:
Nga
"Được rồi, không có việc gì là được , chỉ cần chăm sóc thêm là ổn thôi!"
Cố Chí Phượng gật đầu,đáp lời:
"Ai!"
Một lúc sau, cửa phòng mổ bật mở, bác sĩ đeo khẩu trang bước ra, theo sau là y tá đẩy Cố Duệ Hoài từ trong phòng mổ ra.
"Bệnh nhân đã được khâu nối ổn thoả rồi. Mấy ngày tới cần phải truyền kháng sinh." Bác sĩ dặn dò rồi nhanh chóng rời đi.
Hộ sĩ đưa mắt nhìn người nhà đang vây xung quanh, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/178.html.]
"Mọi người theo tôi qua đây."
Sau đó đẩy giường bệnh vào một gian phòng bệnh. Mặc dù gọi là phòng bệnh, nhưng thực tế đó chỉ là một đại sảnh được ngăn thành các gian nhỏ bằng rèm.
Trong đại sảnh, có khá đông người, đều là người nhà của bệnh nhân.
Có lẽ thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, Cố Duệ Hoài vẫn chưa tỉnh lại.
Sắc trời bên ngoài đã tối dần.
Cố Nguyệt Hoài quay sang nói:
"Cha, anh cả, hai người và chú Vương về trước đi. Tối nay con và anh ba sẽ ở lại đây chăm anh hai."
Cố Chí Phượng nhíu mày, chưa kịp phản đối thì Cố Đình Hoài đã lên tiếng trước:
"Bé, em và cha về đi. Anh và anh ba ở lại đây, sáng mai anh sẽ về đi làm."
Cố Nguyệt Hoài ngập ngừng một chút rồi nói:
"Vậy thì anh ba và cha về trước đi. Anh ba, sáng mai anh đến đây để thay ca với anh cả."
Cố Tích Hoài trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu.
Từ trước đến nay, Cố Tích Hoài luôn tự coi mình là người thông minh nhất trong gia đình, nhưng khi chuyện lớn xảy ra, anh mới nhận ra rằng bản thân chẳng thể đưa ra được quyết định gì, chỉ có thể làm người bị chi phối. Hơn nữa, anh lại phải nghe theo chỉ đạo của cô em gái mà trước đây luôn bị cho là không biết suy nghĩ.
Cảm giác này thật phức tạp, khó có thể diễn tả bằng lời.