Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 158

Cập nhật lúc: 2024-11-29 09:52:07
Lượt xem: 42

Trên tường, những nét vẽ đầu tiên của bức tranh lớn dần hiện rõ. Ở đó là hình ảnh những đống lương thực được thu hoạch, người dân trong thôn ngồi bên, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Có người già, người trẻ, ai nấy đều toát lên niềm hy vọng vào cuộc sống.

Xa hơn, dòng sông chảy uốn lượn qua ruộng bậc thang xanh ngát. Trên bè tre nổi bật dòng chữ: "Nông nghiệp học Đại Trại."

Khi mặt trời lặn, Cố Nguyệt Hoài vẫn miệt mài phác họa các chi tiết trên bức tranh. Trong lúc đó, các thành viên trong đội lần lượt đến văn phòng chăn nuôi để ghi điểm công tác.

Vừa bước vào, ánh mắt đám đông lập tức bị thu hút bởi bức tranh tường khổng lồ.

"Ai vẽ bức tranh này vậy? Đẹp quá!" – Một người kinh ngạc thốt lên.

"Là Cố Nguyệt Hoài! Con gái nhà họ Cố còn có năng lực này sao?" – Tiếng bàn tán vang lên không ngớt.

Trần Nguyệt Thăng đứng phía trước, không giấu được vẻ sửng sốt. Anh nhìn Cố Nguyệt Hoài đang cầm bút, chăm chú vẽ từng nét dưới bức tường, gương mặt nghiêm túc mà kiên định.

Hắn đã quen biết cô nhiều năm, nhưng chưa từng biết cô có tài vẽ mà lại còn đẹp đến như vậy.

Cố Chí Phượng chen qua đám đông vây quanh, phất tay gọi Cố Nguyệt Hoài:

"Bé! Phải đi chấm công rồi!"

"Dạ! Con tới ngay đây!" – Cố Nguyệt Hoài nhanh nhẹn đáp, rửa sạch đồ đạc và cất bút vẽ, sẵn sàng cho ngày mai lại dùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/158.html.]

Cô chạy tới chỗ Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài. Cố Đình Hoài đưa cho cô một cuốn sổ nhỏ, trên bìa có viết ba chữ "Cố Nguyệt Hoài".

"Đây là sổ công điểm của con, lát nữa nhờ nhân viên kế toán ghi vào nhé."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, lật cuốn sổ ra xem, bên trong vẫn còn trống không.

Lúc này, một người trong đám đông tò mò tiến lại gần:

"Vẽ tranh lên tường cũng được tính công điểm à? Đội cho bao nhiêu công vậy?"

Cố Chí Phượng cười sảng khoái, không hề giấu giếm, vẻ mặt đầy tự hào:

"Đại đội nói, con gái tôi làm một ngày được cộng hẳn hai mươi lăm công điểm!"

"Gì cơ? Hai mươi lăm công điểm á???"

Nga

Như một viên đá rơi xuống mặt hồ yên ả, con số ấy khiến đám đông xôn xao hẳn lên.

Trong số xã viên, có người ghen tị, có người không phục, cũng có người thầm ngưỡng mộ. Nhưng khi ngước lên nhìn bức tranh tường, những lời khó chịu nghẹn lại trong cổ họng. Dù không ưa, họ cũng tự hiểu bản thân chẳng thể nào vẽ nổi một bức tranh như thế.

Thấy phản ứng của mọi người, Cố Chí Phượng càng thêm đắc ý. Ban đầu ông lo con gái mình hơi quá khổ, khó gả chồng. Nhưng giờ, với tài năng nổi bật này, chuyện có người tìm đến dạm hỏi chỉ còn là vấn đề thời gian. Một ngày kiếm được hai mươi lăm công điểm, ngang với sức của hai người lao động khỏe mạnh!

Loading...