Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 157

Cập nhật lúc: 2024-11-29 09:47:44
Lượt xem: 41

Có lẽ cô sai rồi, bao dung một cách mù quáng vì áy náy không khiến anh hai tốt lên, mà ngược lại, càng ngày anh hai càng cực đoan. Cứ tiếp tục như vậy, chẳng những anh hai sẽ không thay đổi mà có khả năng anh ấy sẽ vì ĐIền Tĩnh mà cùng gia đình quyết tuyệt.

Nghĩ vậy, Cố Nguyệt Hoài bước lên trước, giọng nói điềm tĩnh nhưng sắc bén:

"Số lương thực này là do chủ nhiệm Vương đưa cho em. Nếu anh muốn trả thay Điền Tĩnh, chỉ cần dùng điểm công tác của mình là được."

Lời nói như tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt Cố Duệ Hoài. Anh ta sững người, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng.

"Kiếm thì kiếm! Ai thèm lương thực của mày chứ!" – Anh ta quát lớn rồi buông tay, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Cố Duệ Hoài khuất dần, Cố Đình Hoài từ trong nhà bước ra, nhíu mày hỏi:

"Lại có chuyện gì nữa vậy? Lão nhị đi đâu rồi?"

Cố Tích Hoài buông một tiếng thở dài, trả lời:

"Anh hai muốn trả ba mươi cân lương thực thay cho Điền Tĩnh."

Nghe vậy, sắc mặt Cố Đình Hoài tối sầm lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/157.html.]

"Mọi người ngồi nghỉ ngơi đi," – Cố Nguyệt Hoài đặt túi lương thực xuống rồi vào bếp lấy niêu đất, đổ nước vào nồi đun nóng.

Không lâu sau, mỗi người cầm trên tay một bát nước ấm, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. Cả nhà uống xong, ai nấy đều tiết kiệm sức lực chuẩn bị cho công việc buổi chiều.

"Nước này ngon thật." – Cố Tích Hoài khẽ nói. Anh cảm nhận được vị ngọt thanh nhưng trong nhà không có đường nên thoáng nghĩ đó chỉ là ảo giác. Thế nhưng, sau khi uống xong, tinh thần anh thoải mái hơn nhiều, liền quay về phòng đọc sách.

Cố Nguyệt Hoài cũng đứng lên, nói với cha và anh trai:

"Cha, anh cả, con về phòng nghỉ ngơi đây."

Về đến phòng, cô đóng cửa lại rồi bước vào không gian Tu Di. Xắn tay áo lên, cô bắt đầu làm việc.

Vụ lúa mì thứ hai đã chín, cô thu hoạch sạch sẽ rồi gieo hạt giống cho vụ thứ ba. Hứng khởi hơn cả là những quả táo đỏ trên cây táo tàu gần như phủ kín cành, trông như những viên mã não đỏ rực.

Nga

Hương táo ngọt lịm khiến cô say mê. Những quả táo to bằng nắm tay em bé làm cành cây oằn xuống. Không ngại bẩn, cô hái một quả, cắn một miếng. Vị giòn ngọt lan tỏa trong miệng, ngon đến mức khó diễn tả bằng lời.

Nhìn số trái cây trĩu nặng trên cây, cô quyết định tối nay sẽ tranh thủ hái, sau đó mang lương thực và táo đi bán ở chợ đen. Tiền bán được sẽ giải quyết khoản nợ nần và giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Sau khi bận rộn một lúc trong không gian Tu Di, cô rời đi, tiếp tục lên đường đến nơi làm việc tại Cung Tiêu Xã.

Loading...