Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1161
Cập nhật lúc: 2025-02-04 13:22:57
Lượt xem: 21
Nói đến ' người quen ' này , cũng có thể dùng hai chữ ' tình địch ' để hình dung . Ít nhất, trong chuyện thích Cố Nguyệt Hoài, Hạ Lam Chương là thật lòng , và chưa từng phủ nhận nó .
Giờ đây, tình địch lại trở thành chiến hữu, cảm giác này đúng là vi diệu.
Mạnh Hổ cắn một miếng bánh ngô, tò mò hỏi:
"Lam Chương, sao anh cứ nhìn Thiếu Ngu mãi thế?"
Sắc mặt Hạ Lam Chương thoáng cứng đờ, vội vàng lúng túng đáp:
"Tôi... tôi không có, không có gì cả."
Yến Thiếu Ngu không để tâm đến ánh mắt của Hạ Lam Chương. Vừa mới nằm xuống, một chàng trai trẻ đã ló đầu vào, dò xét một lượt rồi nói:
"Đoàn 108, Yến Thiếu Ngu, thủ trưởng gọi anh."
Đôi mắt Yến Thiếu Ngu vừa khép lại lập tức mở ra. Anh xoay người bước xuống giường, đi theo chàng trai trẻ rời đi.
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1161.html.]
Mạnh Hổ nhìn theo bóng dáng Yến Thiếu Ngu với vẻ hâm mộ, chờ đến khi không còn thấy nữa mới lên tiếng:
"Thật ngưỡng mộ Thiếu Ngu, vừa có bản lĩnh, vừa có năng lực. Cậu ấy mới nhập ngũ được bao lâu đâu, mà đã được thủ trưởng nhớ mặt rồi. Ôi chao."
Anh ta chỉ là một người lính dân sự, mọi thứ đều phải dựa vào sự cố gắng của bản thân, nhưng có cố gắng mà không có bản lĩnh tự thân , rõ ràng là khoảng cách so với một người vừa có cố gắng vừa có bản lĩnh là đã xa lại càng xa hơn , giống như một cái mục tiêu dù có dùng cả đời nỗ lực cũng không thể chạm đến .
Hạ Lam Chương nghe vậy, buồn cười đáp:
"Trong quân khu này, chỉ e anh không thể tìm được người thứ 2 giống như Yến Thiếu Ngu đâu. Có gì mà phải hâm mộ ? Xuất phát điểm ngay từ ban đầu đã khác nhau rồi . Tôi cũng giống cậu thôi. Nhưng tôi tin rằng , chỉ cần cố gắng với những gì tôi đang có , rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ được công nhận."
Nghe thế, Mạnh Hổ liếc anh một cái, tỏ vẻ không phục, không có bị an ủi đến , rồi nằm xuống, quay mặt vào tường, còn không quên thở ngắn than dài , than thân trách phận một chút thể hiện bọn họ cũng không có nhiều ' giống nhau ' như Hạ Lam Chương nói :
"‘Con nhà giàu’ như anh làm sao hiểu được nỗi khổ của tụi nhà nghèo như tôi. Thôi, không nói nữa, càng nói càng đau lòng."
Nói xong, Mạnh Hổ quay lưng để lộ cặp m.ô.n.g tròn trịa, không buồn để ý đến Hạ Lam Chương nữa.
Nghe lời này, sắc mặt Hạ Lam Chương thoáng thay đổi, giống như bị bắt đối mặt với áp lực đè nặng trong lòng. Một lúc sau, anh ta khẽ thở dài, cười khổ. Nếu không phải vì anh trai anh ta thích phô trương , gióng trống khua chiêng , thì anh cũng không trở thành "con nhà giàu" trong mắt người khác.