Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1145
Cập nhật lúc: 2025-01-29 23:12:56
Lượt xem: 41
Nếu không phải Bạch Mân cứ làm bộ làm tịch , lạnh nhạt với hắn ta, thì liệu hắn ta có bị kích thích đến mức ngày nhớ đêm mong , tìm một hộ sĩ khác làm người thay thế ' giải thèm ' hay không?
Hắn ta cũng không ngờ nữ hộ sĩ đó lại yếu đuối đến vậy, chẳng phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao? Có cần phải tìm đến cái c.h.ế.t không chứ?
Chỉ cần nhớ đến t.h.i t.h.ể cứng đờ của nữ hộ sĩ đã treo cổ trong bệnh viện, Hoàng Thịnh liền cảm thấy toàn thân khó chịu.
Hôm nay, hắn ta cố ý rủ Kiến Quốc và mấy người khác lên huyện uống rượu giải đen , không ngờ vừa trở về lại đụng mặt Bạch Mân.
Người với người đúng là không nên so sánh , một khi so sánh càng hiện rõ chênh lệch. So với đóa hoa kiều diễm như Bạch Mân, cô hộ sĩ đã ch.ế.t chẳng khác nào cháo trắng rau dưa , canh suông quả thuỷ tầm thường nhạt nhẽo .
Say rượu làm hắn ta mất kiểm soát, nhìn thấy Bạch Mân liền không khống chế được mà muốn tiến lên thân . Ai ngờ, kẻ điên này lại giữa chừng xuất hiện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1145.html.]
Dù ngoài miệng hắn nói rằng Bạch Mân xem thường mình, nhưng trong tiềm thức, hắn ta không hề nghĩ vậy. Hắn ta có tiền, có địa vị , sau lưng có gia thế , nếu không phải vì lần trước ở bệnh viện quá nóng vội mà động tay động chân với Bạch Mân , thì sao cô sợ hãi và bài xích hắn ta đến ? Theo lẽ thường , Bạch Mân hẳn là bị hắn làm cho hoa mắt , thuận theo ý hắn như nữ hộ sĩ kia mới đúng ! Sao có thể luân đến tay ' con dế nhũi ' kia !
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoàng Thịnh càng trở nên khó coi. Bại dưới tay một thổ cẩu ở nông thôn , đúng là đủ nhục nhã khiến hắn ta không nuốt nổi cơn giận này .
Phía bên kia, khi nghe những lời của Hoàng Thịnh, sắc mặt Bạch Mân tái nhợt. Ánh mắt cô theo bản năng nhìn gương mặt Cố Đình Hoài, cô sợ hãi nhìn thấy trên gương mặt anh bất cứ một phản ứng tiêu cực nào , nhưng lại càng muốn biết phản ứng của anh khi nghe thấy những lời đó .
Nga
Trong lòng cô thầm cầu mong : Biết đâu ... biết đâu ...
Khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, những cảm xúc cô sợ nhìn thấy không có chút bóng dáng nào , cảm xúc trong đôi mắt của anh vẫn không thay đổi , thậm chí khi bắt được ánh mắt cô nhìn anh , trong đôi mắt ấy còn ánh lên ý cười không tiếng động nhẹ nhàng trấn an cô.
Trong khoảnh khắc đó , Bạch Mân như được tiếp thêm sức mạnh , không còn cảm thấy khẩn trương nữa. Cô nắm chặt tay, bình tĩnh nhìn Hoàng Thịnh nói:
"Tôi đã trưởng thành , là một người độc lập . Cha mẹ tôi đồng ý cùng anh xử đối tượng , vậy thì anh hãy đi tìm họ xử đối tượng đi thôi . Ngày nào tôi cũng phải làm việc rất mệt mỏi, không muốn sau khi tan làm còn phải miễn cưỡng chính mình đối diện với người mình không thích."