Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1144
Cập nhật lúc: 2025-01-29 23:04:15
Lượt xem: 16
Cố Nguyệt Hoài nhún vai, trên mặt hiện rõ vẻ vô tội:
"Tôi làm cái gì cơ?"
Ngay lúc Hoàng Thịnh chuẩn bị bùng nổ mắng chửi, gương mặt Cố Nguyệt Hoài lập tức trở nên nghiêm túc. Giọng cô bình tĩnh :
"Đánh nhau ẩu đả ? Mấy người vẫn là những đứa trẻ à ? Mới 3 tuổi đúng không ? Đại đội sản xuất Đại Lao Tử không chứa chấp những kẻ chuyên gây chuyện. Nếu còn đánh nhau, tất cả sẽ bị đuổi đi ."
Sắc mặt Hoàng Thịnh sa sầm. Hắn ta bật cười lạnh lùng, ánh mắt lộ vẻ khinh thường:
"Đuổi đi ?Chỉ dựa vào cô á? Một lũ người nhà quê hạ tiện !"
Những lời đả kích này như vả vào mặt tất cả xã viên có mặt ở hiện trường lúc đó . Ai nấy đều vô cùng tức giận . Lửa giận trong lòng Cố Đình Hoài vốn đã bị thùng nước lạnh của Cố Nguyệt Hoài dập tắt , nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đắc ý và thái độ nhục mạ của Hoàng Thịnh, lại bị nhen nhóm một lần nữa , ' thù mới hận cũ ' làm lửa giận càng bùng lên mạnh mẽ.
Anh bước lên, gương mặt dữ tợn:
"Cậu nói lại lần nữa xem!"
Bạch Mân đứng bên cạnh thấy vậy, hoảng hốt kéo tay anh lại, giọng cầu xin:
"Anh cả Cố, dừng lại đi !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1144.html.]
Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Đình Hoài khựng lại. Anh quay đầu nhìn Bạch Mân, hít sâu một hơi để bình tĩnh hơn rồi nhỏ giọng hỏi:
"Em có sao không? Có bị thương không?"
Nhìn những vết bầm tím trên mặt anh, cổ họng Bạch Mân nghẹn lại. Nỗi xót xa dâng lên, cô vội lắc đầu.
Anh đã bị thương đến thế này mà vẫn lo lắng cho cô trước , không một lời nghi ngờ hay trách móc vì đột nhiên bị Hoàng Thịnh dây dưa. Ngược lại, anh còn sẵn sàng bảo vệ cô, lao vào đánh nhau vì cô. Một người đàn ông như vậy, cô còn biết nói gì hơn?
Bạch Mân nghẹn ngào, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô lấy chiếc khăn tay trong túi ra, đưa cho anh:
"Còn anh thì sao? Rất đau có phải hay không ?"
Thấy vẻ mặt lo lắng như sắp khóc của cô, lòng Cố Đình Hoài được xoa dịu . Cảm giác đau đớn trên người cũng theo đó mà tan biến. Thay vào đó, một niềm vui khó tả dâng lên, khiến trái tim anh như muốn bay ra khỏi lồng n.g.ự.c .
Nga
Anh nhận lấy chiếc khăn tay, l.i.ế.m đôi môi khô khốc, khẽ nói:
"Không sao, không đau."
Không khí ngọt ngào giữa hai người tràn đầy chẳng khác gì ' thêm dầu vào lửa ', sắc mặt Hoàng Thịnh trở nên âm trầm đến mức khó coi, giọng nói nham hiểm lộ rõ sự bất mãn và tàn nhẫn :
"Bạch Mân ! Cha mẹ em đã đồng ý cho em và tôi xử đối tượng . Vậy mà giờ em lại cùng với thằng đàn ông khác câu tam đáp tứ ? Thế nào? Chướng mắt Hoàng Thịnh tôi sao ?"