Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1139
Cập nhật lúc: 2025-01-29 15:20:42
Lượt xem: 13
Cố Nguyệt Hoài tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua chân của ông ấy: "Cha, chân của cha không sao chứ? Không cần thoa thuốc nữa sao?"
Cố Chí Phượng xua tay: "Được rồi, được rồi, nhịn nhiều ngày như vậy cũng quá buồn bực. Buổi sáng cha ăn nhiều, hiện tại cũng chưa đói, cha ra ngoài đi dạo một chút, nấu cơm xong thì các con cứ ăn, không cần chờ cha."
"Đợi đã, cha thử quần áo xem có vừa người không, con đã nhờ thím Vương bên xưởng bông đại đội ta làm, nhìn cũng được nhưng không biết mặc lên người thế nào. Cha và anh cả thử một chút xem, có chỗ nào không được thì vừa hay cha cầm đến chỗ thím Vương sửa đổi một chút, sửa sớm sớm có áo mặc , đuổi kịp năm mới mặc đồ mới , tăng không khí vui mừng ."
Nga
Cô nâng cằm về phía giường đất, ra hiệu cho bọn họ đi thử.
Cố Chí Phượng sửng sốt một lát rồi cười khổ lắc đầu: "Một mình con kiếm tiền tiêu dùng trong nhà, trong lòng cha cảm thấy khó chịu lắm . Bé à, con phải tích lũy cho bản thân nhiều hơn một chút , cha và các anh trai của con không kiều quý như vậy đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1139.html.]
Cố Đình Hoài yên lặng gật đầu, anh ấy là anh cả trong nhà, vậy mà lại ăn của em gái, uống của em gái , nói ra cũng cảm thấy xấu hổ .
Anh luôn nghĩ liệu có thể ra ngoài tìm một công việc tạm thời hay không, như là khiêng gỗ trên lâm trường , hoặc gánh than trong các mỏ than đá . Dù là những việc nặng nhọc mà người khác không muốn làm, ít nhất cũng có thể kiếm chút tiền để đỡ đần gia đình.
Hơn nữa ... Cố Đình Hoài ngước mắt nhìn Bạch Mân một chút, sau đó im lặng cúi đầu xuống.
Nếu như anh không có công việc kiếm ra tiền thì sau này biết nuôi sống gia đình thế nào? Làm sao có thể cho vợ tương lại được sống một cuộc sống tốt , không phải ăn bữa nay lo bữa mai ? Cũng không thể lấy vợ rồi còn phải để bé nuôi , đúng không ? Nếu như thế, không nói Bạch Mân có đồng ý gả cho một người không đàn ông không có bản lĩnh kiếm tiền phải dựa em gái nuôi hay không, mà chính anh ấy cũng cảm thấy mình đang kéo chân sau người nhà và em gái, cảm thấy xấu hổ và vô dụng .
Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đều cảm thấy không thoải mái vì vẫn luôn là Cố Nguyệt Hoài tiêu tiền dưỡng bọn họ , nhưng quần áo đã được làm xong, lại làm theo kích cỡ của họ, có muốn cũng không thể trả lại. Hơn nữa, đây là tâm ý của Cố Nguyệt Hoài, bọn họ làm sao nỡ trao lại cho người khác đổi lấy chút tiền chứ . Sau một lúc xoắn xuýt, hai người đành miễn cưỡng đi thử đồ .