Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1103
Cập nhật lúc: 2025-01-20 12:37:54
Lượt xem: 19
Giờ đây, khi đứng trước người từng cố gắng kéo anh ta quay trở lại đúng quỹ đạo khi anh ta đang đi nhầm đường lạc lối, anh ta cảm thấy hoảng loạn, áy náy, và bất an. Anh ta muốn nói nhưng lại không thốt nên lời, chỉ biết đứng bứt rứt tại chỗ.
Nhưng anh ta không mở miệng , không đại biểu những người khác cũng thế .
"Ôi, hôm nay là cơn gió nào thổi đến vậy nhỉ? Đem cả người nhà quê cũng thổi đến đây này !" Giọng điệu châm chọc của Tần Hoa Hảo vang lên. Cô ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy địch ý nhìn Cố Nguyệt Hoài.
Trong mắt Tần Hoa Hảo, Cố Nguyệt Hoài là một thôn nữ, một người có xuất thân từ vùng nông thôn nhưng lại có ngạo khí lấn át cô ta . Điều đó làm cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu .
Nghe thấy lời Tần Hoa Hảo nói , Cố Nguyệt Hoài há miệng định đáp lời thì giọng nói của Lâm Cẩm Thư đã tới trước ngăn lại cô . Chỉ thấy bà ta bước xuống từ trên cầu thang. một tay đang vịn vào tay vịn, lớn tiếng quở trách:
"Tần Hoa Hảo! Con nói cái gì đó? Lễ phép đâu ? Mau xin lỗi chị của con ngay!"
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1103.html.]
Mặt của Tần Hoa Hảo đỏ bừng, cô ta đảo mắt nhìn quanh, rồi mới nhỏ giọng phản bác: "Chị ta không phải là chị của con!"
Từ trước đến nay, cô ta vốn không ưa gì Lâm Cẩm Thư. Mỗi lần chỉ cần họ ở chung một chỗ , bà ta há miệng luôn khen cô ta cảm thấy bực bội , chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều muốn quản , khiến cho cô ta không được làm này , không được làm kia . Chị gái ? Một thôn nữ ? Đã quê mùa lại còn nghèo , dựa vào đâu mà trở thành chị của cô ta ? Để người khác biết cô ta có một người chị như vậy , khi ra ngoài cũng không có mặt mũi gặp người .
"Con!" Lâm Cẩm Thư tức giận đến mức đứng không vững, suýt nữa đã trượt tay khỏi tay vịn cầu thang.
"Cẩm Thư!" Tần Vạn Giang đi phía sau, thấy vậy vội vã bước nhanh xuống hai bậc để đỡ lấy bà ta. Ông ta để bà ta tựa vào vai mình, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. "Cẩm Thư, em có sao không?"
Tần Hoa Hảo nhìn thấy Tần Vạn Giang, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô ta lùi về phía sau, trốn sau lưng Tần lão thái thái , rồi giật nhẹ vạt áo của bà, nhỏ giọng cầu xin: "Bà nội, cứu cháu với."
Tần lão thái thái vốn đang ngồi tu bổ cành hoa bên bàn ăn. Nghe lời cầu cứu của cháu gái , mỉm cười, vỗ nhẹ tay cô ta, giọng trấn an: "Cháu còn có chuyện gì phải sợ chứ? Đừng lo. Mẹ cháu làm sao có thể yếu đuối đến mức bị cháu nói hai câu đã tức giận mà ngất xỉu được?"
Nói xong, thái độ của Tần lão thái thái thay đổi trong chớp mắt , liếc mắt lạnh nhạt về phía cầu thang, giọng không chút cảm xúc: "Được rồi, đừng gây ồn ào nữa. Tất cả xuống ăn cơm đi."