Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1075
Cập nhật lúc: 2025-01-16 19:54:17
Lượt xem: 21
Anh vừa hỏi, lại chợt nhớ ra rằng trong thời gian vừa qua, Cố Nguyệt Hoài không hề tới đơn vị. Ở nông thôn cũng chẳng có cách nào để nhận tin tức. Vẻ mặt anh lập tức phấn chấn hẳn lên, cúi đầu lén lút chia sẻ tin tức , thần thần bí bí nói:
“Tin tức lớn ở đại đội Liễu Chi!”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài nheo mắt lại. Tin tức của đại đội Liễu Chi, cô đã nắm rõ từ lâu.
Hoàng Bân Bân hạ giọng, dùng ngữ điệu đầy kịch tính kể:
“Bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi đột nhiên chết. Sau đó có người đến đồn cảnh sát tố cáo rằng đại đội này bị tình nghi buôn người, còn dính líu đến nhiều vụ án mạng. 《 quần chúng nhật báo 》 chúng ta đã phối hợp để bắt đầu điều tra và phỏng vấn đưa tin.”
Nói xong, anh dừng lại, chờ đợi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Cố Nguyệt Hoài. Nhưng anh đợi mãi, cho đến khi vẻ mặt chờ mong của anh đã cứng đờ thì biểu cảm trên mặt cô vẫn không thay đổi, chỉ thản nhiên đáp một tiếng:
Nga
“Ồ.”
Vạn Thanh Lam bật cười đắc ý, liếc Hoàng Bân Bân một cái rồi tự hào nói:
“Ha ha, đáng đời ! Ai bảo anh khoe khoang ! Anh tưởng Nguyệt Hoài là người bình thường sao? Anh kể chuyện xấu xa ở đại đội Liễu Chi với cô ấy làm gì? Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến tổ ba chúng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1075.html.]
Nói xong, lại đến lượt Vạn Thanh Lam tỏ vẻ ' cao thâm ' , nhoẻn miệng cười:
“Bỏ qua chuyện này đi, Nguyệt Hoài à, lần này cô về thật đúng lúc!”
Cố Nguyệt Hoài vẫn không ngẩng đầu, chăm chú xem lại những bản thảo trong thời gian qua, giọng nhẹ nhàng:
“Lời này nói như thế nào ?”
Trong lòng cô, lại đang suy nghĩ một chuyện khác , tin tức của đại đội Liễu Chi quả thật không phải chuyện nhỏ, nếu không phải tổ ba phụ trách, thì chắc chắn đã rơi lên đầu tổ một.
Hiện tại, dự án lớn nhất của tòa soạn là sách tranh về thơ cổ, và Lưu Tường ở tổ một chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của cô.
Lẽ ra, quyết định về dự án này đã phải được đưa ra từ trước khi các thanh niên trí thức xuống nông thôn. Nhưng vì cô bị điều động làm nhiệm vụ khác, dự án tạm thời bị gác lại.
Bây giờ Lưu Tường được cử đến đại đội Liễu Chi, chắc chắn là có bút tích của cha cô ta Lưu Nhất Chu . Ý đồ quá rõ ràng: muốn con gái mình đạt được thành tích lớn , lại ở giữa thao túng một chút , để hợp thức hoá việc Lưu Tường nhận nhiệm vụ sách tranh về thơ cổ .
Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ phải hao tâm tổn trí để tranh đoạt, nhưng hiện tại, cô không còn bận tâm đến những chuyện này nữa.