Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1074
Cập nhật lúc: 2025-01-16 19:52:21
Lượt xem: 17
Cô cụp mắt xuống, hít một hơi thật nhẹ để ép bản thân không rơi nước mắt. Lần chia tay này, chẳng ai biết khi nào mới có thể gặp lại.
Đúng lúc cô đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc, một bóng đen xuất hiện trước mặt, bao trùm lên bóng dáng nhỏ nhắn của cô . Cô giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một đôi tay mạnh mẽ kéo vào lòng.
Sức lực nơi cánh tay rất lớn, hơi thở mát lạnh quen thuộc khiến cổ họng cô nghẹn ngào hơn.
“Chờ anh.” Yến Thiếu Ngu cụp mắt nhìn cô một lát, để lại hai chữ ngắn ngủi rồi xách hành lý bước lên xe lửa.
Lần này, anh không quay đầu lại.
Cố Nguyệt Hoài kìm nén nước mắt, khóe môi khẽ nhếch lên. Đôi mắt mèo cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, tựa như ánh trăng dịu dàng dõi theo bóng người thương .
Yến Thiếu Ngu, em sẽ nhớ anh , cũng sẽ chờ anh .
Nga
Lên đường bình an !
Xe lửa đi xa, để lại một làn khói mờ nhạt phía chân trời. Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại cảm xúc, sẵn sàng bắt đầu cuộc sống mới khi không có anh bên cạnh.
Khi cô trở lại đơn vị 《 quần chúng nhật báo 》 của công xã, đường phố đã náo nhiệt hẳn lên.
Hiện tại, các thanh niên trí thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử đều ở nhờ trong nhà các xã viên. Vì thế, cô và Bùi Dịch không còn cơ hội tiếp xúc gần gũi với cuộc sống của họ nữa. Thay vì ở lại đại đội để lãng phí thời gian, cô quyết định quay về đơn vị làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1074.html.]
Việc cô một lần nữa xuất hiện tại đơn vị đã khiến không ít người chú ý. Người vui vẻ nhất chính là biên tập tổ ba .
Cô vừa làm việc ở đơn vị được hơn một tháng đã rời đi, khi mọi người vừa mới quen thuộc một chút thì cô đã ra ngoài ' công tác '. Giờ đây, khi quay lại, cô cảm thấy không khí ở tổ biên tập số ba đã thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên, bất kể mọi người là nghĩ như thế nào , it nhất vẻ ngoài ai nấy đều tỏ ra rất chào đón cô.
Vui nhất hẳn là Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân – hai cộng sự thân thiết nhất của cô.
Vạn Thanh Lam lắc lắc b.í.m tóc đuôi ngựa, tươi cười nói:
“Vốn dĩ tôi còn nghĩ không biết bao giờ cô mới chịu quay lại. Giờ thì tốt rồi!”
Hoàng Bân Bân hỏi:
“Nguyệt Hoài, thế nào? Đám thanh niên trí thức đến từ thủ đô kia có dễ giao lưu không?”
Cố Nguyệt Hoài chỉ mỉm cười, không trả lời trực tiếp. Cô cúi xuống, bắt đầu sắp xếp lại những tài liệu rải rác và giấy vẽ trên bàn, rồi hỏi:
“Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, đơn vị có tin tức gì lớn không? Lúc tôi tới thấy mọi người ai cũng bận rộn.”
Hoàng Bân Bân hơi bất ngờ:
“Cô không biết sao?”