Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1045

Cập nhật lúc: 2025-01-12 12:28:45
Lượt xem: 44

Cố Nguyệt Hoài siết nhẹ tay anh, giọng nói kiên định: "Em tin anh."

Cô mỉm cười, giọng bình thản nhưng chứa đựng niềm tin lớn lao : "Em tin anh sẽ làm được, và sẽ không để em phải chờ đợi lâu. Tương lai của tất cả chúng em nhờ anh nhé !"

Ánh mắt Yến Thiếu Ngu dừng lại trên cái cổ trắng nõn của Cố Nguyệt Hoài. Anh không khỏi ho nhẹ một tiếng, lúng túng dịch ra xa một chút, cố gắng đè nén sự xao động trong lòng. Anh cất giọng: "Muộn rồi, em nên ngủ đi. Trời sắp sáng rồi."

Nga

Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày, trong mắt hiện lên nét cười: "Được. Khi thức dậy, chúng ta cùng đi chợ nhé."

Cô bước xuống giường đất, đi vài bước về phía phòng mình lại ngừng lại , quay đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu , làm ra quyết định , cô quay người chạy trở lại , đôi tay của cô giữ lấy gương mặt anh , đôi môi nhân anh chưa kịp chuẩn bị mà đánh bất ngờ , ở trên đôi môi lạnh lẽo của anh ấn xuống một nụ hôn nóng bỏng .

Sau đó , cái người đánh lén kia dường như cũng cảm thấy hành động của mình còn quá xấu hổ , không nói lời nào mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1045.html.]

Cố Nguyệt Hoài đến rồi lại đi như một cơn gió , để lại một Yến Thiếu Ngu nhơ ngẩn nhìn theo bóng lưng cô chạy đi .

Một lúc sau, anh chậm rãi đưa tay chạm lên môi mình, nơi vẫn còn vương lại hơi ấm của cô. Trong nháy mắt, ngay cả ánh đèn dầu mờ ảo cũng dường như nhuốm chút kiều diễm.

Anh khẽ cười, trong lòng tràn ngập niềm vui.

Nhưng khi nghĩ đến Tống Kim An và Điền Tĩnh, nụ cười trên môi anh bị dập tắt. Anh thầm nghĩ, người sống ở trên đời , luôn phải vì những việc gì đó , và cả những người thân yêu nỗ lực tiến về phía trước . Đúng là lúc cần phải rời đi . Lần này đi chính là vì khi trở về có thể vực lại Yến gia , cũng là để trở thành một chỗ dựa vững chắc , cho những người thân yêu có thể buông ra chính mình , thoả sức vùng vẫy .

Sáng hôm sau, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi, nhưng cái lạnh lại tăng lên, gió rét thổi qua mặt khiến da dẻ đau buốt như bị d.a.o cứa. Dù vậy, cái lạnh cũng không thể ngăn cản vui mừng của con người , âm thanh náo nhiệt vẫn vang lên khắp nơi .

Nhà họ Cố cũng không ngoại lệ. Mọi người đều thức dậy sớm, ăn sáng và chuẩn bị đi chợ.

"Nhanh lên nào! Chuẩn bị xong chưa?" Yến Thiếu Ly đứng giữa sân, dậm chân liên tục. Gương mặt cô đỏ bừng vì lạnh, nhưng ánh mắt lại tràn đầy hưng phấn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuống nông thôn, cô được tham gia chợ lớn, khiến cô rất phấn khích.

Loading...