Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1044

Cập nhật lúc: 2025-01-12 11:58:44
Lượt xem: 44

Cố Nguyệt Hoài  dù có sống một đời , lại được trọng sinh thì có thể thế nào ?

Vẫn là một kẻ ngu dốt đến cực điểm mà thôi . Tống Kim An có bối cảnh , có quyền có thế , người lại mềm yếu , dễ lợi dụng thì không chọn .Ngược lại tuyển một cái nam xứng không hề có gì xuất sắc , bối cảnh không , gia thế không , tính cách còn hung tàn khó khống chế . 

Nga

Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết , Cố Nguyệt Hoài muốn rời đi Đại Lao Tử đại đội sản xuất đều sẽ trở thành vấn đề, huống chi vài năm sau, nhà nước mở cửa thúc đẩy kinh tế phát triển , việc thi đại học được khôi phục , tất cả đều là điều kiện thuận lợi cho cô ta . Khi đó , Cố Nguyệt Hoài có thể lấy gì cùng cô ta so ? 

Yến Thiếu Ngu vừa trở về đã nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang ngồi bên bàn, ánh đèn dầu leo lét hắt lên gương mặt cô, làm nổi bật nét trầm tư và sự tĩnh lặng trong đêm tối .

Những ngày gần đây, tuyết rơi liên tục, thời tiết bên ngoài lạnh giá. Cố Chí Phượng đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm, chỉ còn ánh đèn dầu le lói làm không gian thêm phần yên tĩnh.

Yến Thiếu Ngu đứng một lúc, ánh mắt lặng lẽ đánh giá Cố Nguyệt Hoài. Gương mặt cô vẫn bình thản, không hề lộ ra vẻ gì bất thường hay mất mát.

Bước chân anh khựng lại, do dự. Một lát sau, giọng nói dịu dàng, dễ nghe của Cố Nguyệt Hoài vang lên: "Anh nghĩ gì mà thất thần vậy? Qua đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1044.html.]

Đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu khẽ mím lại. Anh chậm rãi bước đến trước mặt cô, ngồi xuống. Những ngón tay thon dài của anh đan chặt vào nhau, các khớp xương trắng bệch,lông mi cố tình rũ xuống , những bông tuyết hoà tan thành nước bởi nhiệt độ ấm áp trong nhà thấm vào trong tóc mai của anh , làm anh thoạt nhìn như là nản lòng thất vọng.

Cố Nguyệt Hoài nhìn anh với ánh mắt dịu dàng. Ngón tay cô đặt nhẹ lên mu bàn tay anh, giọng nói mang theo sự quan tâm: "Những lời nói của Tống Kim An khiến anh không vui sao?"

Yến Thiếu Ngu nghe vậy, lông mày hơi động. Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt rực rỡ lấp lánh sáng ngời của cô.

Anh cứ im lặng như thế mà nhìn một lúc, đầu lưỡi khẽ chạm vào hàm răng, rồi trầm giọng nói như thể muốn an ủi lại như một lời hứa : "Đừng sợ, anh nhất định sẽ đòi lại cho em. Sẽ không lâu đâu."

Cố Nguyệt Hoài hơi sửng sốt. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Yến Thiếu Ngu, cô bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc. 

Dù cô chưa từng chia sẻ với ai về những cay đắng , những bi kịch mà cô đã phải trải qua trước khi lựa chọn cái ch.ế.t ở kiếp trước, thù hận không chỗ phát tiết vẫn luôn âm ỉ cháy trong lòng , cùng với sự bất lực vì nhìn kẻ thù trước mắt sống tốt mà không thể làm được gì dù đã cố gắng hết sức . Thế nhưng, luôn có một người như thế , một người đặc biệt, tựa như ánh sáng dịu dàng, không cần hỏi , không cần bất cứ một lý do gì nguyện ý bao dung cô , bênh vực cô , che chở cô , đứng ở bên cô , dùng sự ấm áp ôm lấy cô .

 

Loading...