Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 97
Cập nhật lúc: 2025-03-21 23:23:09
Lượt xem: 1
Nụ cười rõ ràng mang theo ý chế nhạo, khiến sắc mặt Đầu Con Nhím tối sầm. Nhưng lúc này, Tô Dung cũng chẳng còn kiên nhẫn nữa. Cô không phải là người hiền lành, sở dĩ nán lại chờ gã, ngoài tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, chủ yếu là để tránh rơi vào tình huống đội hình ba người.
Một nhóm bốn người, nếu có người phạm sai lầm thì sống c.h.ế.t tùy số. Nhưng nếu Đầu Con Nhím cứ ngoan cố không biết điều như vậy, cô cũng không ngại để gã tự mình thử nghiệm các quy tắc của quái đàm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trầm xuống, trở nên sắc bén như lưỡi dao. Giọng nói không lớn nhưng mang theo sự uy h.i.ế.p vô hình: "Anh. Mua. Cái. Gì?"
Không hiểu tại sao, rõ ràng Tô Dung chỉ nhấn mạnh từng chữ một, nhưng Đầu Con Nhím lại cảm thấy lạnh sống lưng. Một cảm giác sợ hãi không rõ lý do ập đến, khiến gã vô thức trả lời: "... Một bình [Nước Hạnh Nhân]."
Vừa nói, gã vừa lấy ra một chai nước trông giống hệt chai nước ngọt Bắc Băng Dương. Bên trong chứa chất lỏng trong suốt, không màu.
[Nước Hạnh Nhân] là một loại dược liệu thường thấy trong Đông y, có tác dụng trị ho khan. Nhưng trong quái đàm, nó lại có công hiệu thần kỳ hơn—ví dụ như chữa trị vết thương hoặc giảm bớt ô nhiễm.
Tô Dung không hề xa lạ với món đồ này. Trên diễn đàn điều tra viên, [Nước Hạnh Nhân] được nhắc đến rất nhiều lần như một đạo cụ hữu ích trong các thế giới quái đàm.
Dù nhìn thấy nhiều nơi có bán, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nó phổ biến. Thực tế, nước hạnh nhân cực kỳ hiếm hoi, được xem như một bảo vật giúp điều tra viên giữ tỉnh táo khi bị ô nhiễm. Đó là lý do khiến nó có giá trị vô cùng quý giá.
Mua được một chai chỉ với 60 tệ quái đàm đúng là một món hời.
Sau khi kiểm tra lại đạo cụ của mọi người, Tô Dung ôm Hoa mặt trời, đứng dậy và nói:
“Vậy đi thôi, đừng lãng phí thời gian. Điểm đến tiếp theo của chúng ta là Phòng ấm gây trồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/97.html.]
Cả nhóm mới đi được hai bước thì cửa phòng lại mở ra. Một nhân viên mặc áo xanh bước vào – chính là người đã giả làm hướng dẫn viên du lịch và lừa họ lúc trước.
"Quả nhiên các người đã đến." Hắn ta bình tĩnh nhìn cả nhóm, giọng điệu không có chút ngạc nhiên. "Điều tra viên vào Vườn bách thảo, sớm muộn gì cũng phải ghé qua trạm nghỉ ngơi."
"Đừng có vòng vo nữa, rốt cuộc nơi này là đâu?" Đầu con nhóm nhíu mày, nóng nảy quát lên.
Nhưng người kia chẳng hề bận tâm đến thái độ của gã, chỉ khẽ thở dài rồi chậm rãi nói:
“Nơi này à? Đây là thiên đường duy nhất trong Vườn bách thảo tội ác.”
Hắn ta nói xong, rồi ung dung bước đến ngồi xuống một chiếc ghế salon, mặc cho cả nhóm vẫn đang giữ thái độ cảnh giác.
“Có muốn nghe câu chuyện về vườn bách thảo này không?”
Nếu đây là một trò chơi, thì hẳn đây chính là phần giới thiệu bối cảnh. Thông thường khi chơi game, Tô Dung chẳng bao giờ dành thời gian nghe mấy đoạn này. Nhưng lần này khác – tính mạng của cô và cả nhóm đang bị đe dọa. Vì mục tiêu sống sót, cô không ngại bỏ thời gian tìm hiểu thêm.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Thấy mọi người lần lượt ngồi xuống, hướng dẫn viên giả trầm giọng kể lại một câu chuyện không quá dài:
“Ban đầu, nơi này chỉ là một khu rừng bình thường, chẳng có vườn bách thảo, chẳng có thứ gì kỳ quái cả. Nhưng năm năm trước, vào một ngày nọ, "nó" đột nhiên xuất hiện trên một cái cây. Chỉ trong nháy mắt, "nó" đã kéo theo một cơn ác mộng khủng khiếp giáng xuống cái cây ấy và mảnh đất này.
Từ đó, vào mỗi buổi chiều, cái cây kia bắt đầu tỏa ra một loại sương mù có khả năng hút đi lực lượng sinh mệnh. Ban đầu, chỉ một lượng nhỏ sinh mệnh bị hút đi, và khu rừng vẫn đủ để nuôi dưỡng nó. Nhưng dần dần, phạm vi của sương mù mở rộng… và đến khi nó lan ra ngoài khu rừng, người ta mới nhận ra có điều gì đó bất thường.”