Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 92
Cập nhật lúc: 2025-03-21 23:13:13
Lượt xem: 3
Ông ta nhướng mày đắc ý:
"Cầm nó đ.â.m hai cái xuống đất thì sẽ thu nhỏ lại. Muốn nó trở về kích thước ban đầu, chỉ cần nhấn vào nút bật ra trên chuôi xẻng. Nhưng nhớ kỹ, khi chiếc xẻng ở kích thước lớn, nút bật sẽ không xuất hiện, chỉ khi nó thu nhỏ lại mới hiện ra."
Tô Dung hài lòng gật đầu, nhanh chóng cất chiếc xẻng mini vào túi.
Cô lại giơ chậu hoa lên: "Vậy còn cái này? Mang theo cũng không tiện lắm."
Lần này, ông chú chỉ nhún vai, cười gian xảo: "Một món hàng chỉ có 50 tệ quái đàm, cô mong đợi nó tiện lợi đến đâu chứ?"
Tô Dung nghẹn họng.
Nghĩ lại, đúng là không thể quá tham lam.
Cô thở dài, cầm chặt chậu hoa, tay kia giữ bản đồ, rồi theo ông chú bước ra khỏi căn phòng.
Thấy trong tay Tô Dung có hai món đồ, mọi người lập tức vây lại. Với họ, lựa chọn của cô có giá trị tham khảo cao.
"Tiểu Nhất, cô mua gì thế?"
Tô Dung giơ hai món đồ lên: "Một tấm [Bản đồ vườn bách thảo] và một chậu [Hoa mặt trời] xua tan sương mù. Tổng cộng đúng 70 tệ quái đàm."
Sở Nhụy có chút thất vọng: "Hả? Không có món nào giúp bảo vệ bản thân sao?"
'Đầu con nhím' lại rất thực tế, bật cười chế nhạo: "70 tệ quái đàm mà còn mong đợi đồ xịn à?"
Không bận tâm đến cuộc tranh luận của họ, Tô Dung bình tĩnh nói: "Một nhóm ít nhất phải có một tấm [Bản đồ]."
Cô tin chắc thứ này vô cùng quan trọng trong quái đàm. Tốt nhất là ai cũng có một tấm, nếu không, chí ít mỗi nhóm cũng phải có một cái. Nói vậy để tránh có người nghĩ rằng cô đã mua rồi thì không cần thiết nữa.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Quả nhiên, Văn Võ gật đầu: "Tôi sẽ mua một phần."
Tạ Kha Kha cũng nhanh chóng hưởng ứng: "Tôi cũng mua!"
Tô Dung nhìn cậu ta một cái, giọng điệu nhắc nhở: "Cậu nên nghe lời quả cầu thủy tinh của mình thì hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/92.html.]
Những người khác không lên tiếng, không rõ trong lòng nghĩ gì. Có người do sống tiết kiệm quen rồi nên không muốn bỏ tiền cho những thứ họ chưa hiểu rõ giá trị.
Tô Dung đã nhắc nhở, ai không nghe thì cô cũng chẳng có trách nhiệm phải ép buộc.
Cô vốn định đứng bên ngoài chờ mọi người, nhưng hướng dẫn viên du lịch bỗng dưng xuất hiện, giọng điệu khách sáo nhưng kiên quyết: "Sau khi mua hàng ở tiệm nhỏ Đới Duy, xin mời lập tức rời đi. Không được nán lại, cũng không được quay lại lần nữa."
Tô Dung lập tức hiểu ra, đây là chiêu để chia cắt nhóm họ!
Cô cao giọng nhắc nhở: "Quy tắc xe buýt là đúng!"
Cô không thể nói thẳng ra "đi đến trạm nghỉ ngơi chờ nhau", vì theo quy tắc của vườn bách thảo thì trạm nghỉ ngơi không tồn tại. Công khai nói ra sẽ chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Dứt lời, cô nhanh chóng rời khỏi tiệm nhỏ Đới Duy. Hướng dẫn viên du lịch có thể không cùng phe với họ, nhưng theo quy tắc, hắn không thể chủ động làm hại họ. Nếu hắn đã cảnh báo thì nhất định là có lý do.
Vừa ra ngoài, Tô Dung nhận ra sương mù đã bao phủ xung quanh, khiến không khí trở nên mờ ảo, lạnh lẽo hơn trước.
Bầu không khí này làm cô cảnh giác. Hai ải trước—hoạt động trồng cây và gặp hướng dẫn viên du lịch đội mũ xanh—vẫn chưa có người chết, chỉ có thử thách "trấn an thực vật" là nguy hiểm đôi chút.
Nhưng đây là quái đàm. Đâu thể dễ dàng như vậy được.
Rõ ràng, thử thách thực sự vẫn còn ở phía sau. Không còn nhiều cơ hội kiếm tiền nữa... lần này chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Cô rút [Hoa mặt trời] từ trong áo khoác ra, để ánh sáng nhàn nhạt của nó xua tan phần nào cảm giác bất an. Sau đó, cô quan sát xung quanh.
Cách đó không xa, có một căn nhà nhỏ màu xanh xuất hiện—cô dám chắc lúc họ đến, nơi này chưa hề có căn nhà đó.
Bên cạnh căn nhà có một tấm bảng lớn, trên đó ghi rõ: "Trạm nghỉ ngơi".
Tô Dung kinh ngạc, nhưng rồi lập tức hiểu ra. Đúng vậy, nếu dựa theo quy tắc xe buýt, mỗi nhóm ít nhất phải có ba người. Mà hiện giờ, cô đang đứng một mình bên ngoài. Đây chẳng phải là vi phạm quy tắc sao?
Rất có thể mục đích của hướng dẫn viên du lịch chính là ép họ rơi vào tình huống này—tự mình nhìn thấy trạm nghỉ ngơi, rồi tự đưa ra lựa chọn.
Dù đã đoán được sự thật, nhưng Tô Dung vẫn không vội bước vào. Cô tựa lưng vào bức tường của tiệm nhỏ Đới Duy, cúi đầu mở [Bản đồ].
Tuyến đường của xe buýt trong chuyến đi này đã được cố định từ trước. Nhìn trước vị trí trên bản đồ sẽ giúp cô bình tĩnh hơn nếu có tình huống bất ngờ.
Hai địa điểm họ vừa đi qua—"Đồng ruộng trồng trọt" và "Tiệm nhỏ Đới Duy"—đã hoàn thành. Tiếp theo là "Phòng ấm gây trồng" và "Khu rừng Phù Bạch".