Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 23
Cập nhật lúc: 2025-03-18 00:20:58
Lượt xem: 3
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy hai người.
Bọn họ cố gắng di chuyển thật nhanh, hy vọng có thể thoát khỏi khu vực nguy hiểm này trước khi "nó" kịp nhận ra sự có mặt của họ.
Nhưng...
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Nó" sẽ không dễ dàng để họ toại nguyện.
Chỉ trong một cái chớp mắt—
Cuối hành lang, một bóng người lặng lẽ xuất hiện.
Không, đó không phải người.
Một con ma nơ canh.
Nhưng nó không giống với những con khác.
Trên thân thể nhựa tái nhợt đó là một chiếc áo có bốn tay ngắn, phía dưới mặc một chiếc quần đen có tám ống.
Tám ống quần tạo thành một vòng tròn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể mọc ra những xúc tu ngọ nguậy.
Dù nó không có mặt mũi, không có mắt, không có miệng.
Dù nó chỉ là một con ma nơ canh bình thường làm bằng nhựa.
Nhưng khi nó đứng đó—
Lại khiến người ta có cảm giác, có một sinh vật sống thực sự đang nhìn chằm chằm vào họ.
Vừa nhìn thấy con ma nơ canh, Tô Dung lập tức trừng lớn mắt, không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Vương Kiến Quốc theo sát phía sau, nhưng lối đi hẹp khiến anh không thể vượt qua cô.
Chạy được vài bước, anh bất giác cảm thấy một hơi thở kỳ lạ phía sau, ấm áp, âm thầm, như có thứ gì đó đang bám theo. Một dự cảm chẳng lành len lỏi trong tâm trí. Có phải… họ đã làm sai rồi? Có khi nào, thay vì chạy trốn, họ nên dừng lại và nhắm mắt như quy tắc đã nói?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Vương Kiến Quốc chợt muốn quay đầu lại, muốn xem rốt cuộc con ma nơ canh kia đang làm gì.
Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói lo lắng của Tô Dung vang lên phía trước:
"Anh Vương! Anh không sao chứ?"
Âm thanh ấy kéo anh trở về thực tại.
Anh hít sâu, dẹp bỏ do dự trong lòng, vội vàng sải bước đuổi theo cô:
"Anh không sao! Chạy mau!"
Hai người cắm đầu chạy như điên. Bóng tối sau lưng như có thứ gì đang đuổi sát, hơi thở lạnh lẽo của tử thần dường như lẩn khuất trong từng nhịp bước chân.
Cuối cùng, họ lao khỏi khu quần áo, dừng lại, thở dốc từng cơn.
Tô Dung cười khổ, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội:
"Ngày hôm nay… lượng vận động còn nhiều hơn cả mùa hè của em cộng lại."
Vương Kiến Quốc bật cười:
"Vậy có lẽ em nên rèn luyện nhiều hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/23.html.]
Anh nhìn về phía trước.
Cửa kho hàng đóng chặt, sừng sững ngay trước mặt họ.
"Kho hàng… ở đây."
Tô Dung lấy bộ đồng phục nhân viên ra, đưa cho Vương Kiến Quốc. Nhưng ngay khi anh định cầm lấy, cô đột nhiên rụt tay lại.
Cô mím môi, ánh mắt đăm đăm nhìn bộ quần áo trong tay, bàn tay siết chặt đến trắng bệch, tựa như đang trải qua một trận giằng co dữ dội trong lòng.
"Anh…"
Vương Kiến Quốc nhíu mày, quan tâm hỏi:
"Sao vậy?"
Ngay khoảnh khắc bàn tay anh gần chạm vào bộ đồng phục, Tô Dung bỗng nhiên rụt mạnh về, giữ chặt nó trong lòng, rồi hít một hơi sâu.
"Trước khi anh mặc bộ đồ này… có một chuyện em nghĩ mình nên nói rõ."
Vương Kiến Quốc thoáng sửng sốt:
"Chuyện gì?"
Tô Dung mím môi, giọng nói nặng nề.
"Nếu mặc bộ quần áo này vào… có thể sẽ không còn cách nào để rời đi."
Câu nói ấy khiến Vương Kiến Quốc sững người.
"Tại sao?"
Họ vừa nhìn thấy hy vọng, nhưng giờ lại giống như đang đứng bên mép vực thẳm.
Tô Dung nuốt xuống vị chua xót đang trào lên cổ họng, chậm rãi giải thích:
"Trước đây chúng ta suy đoán cách thoát khỏi siêu thị, tất cả đều dựa trên tiền đề rằng… chúng ta là khách hàng. Nhưng nếu mặc bộ đồng phục này vào, thì anh nghĩ xem…"
Cô hít sâu, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Chúng ta còn là khách hàng không?"
Vương Kiến Quốc lập tức hiểu ra.
Nếu họ không còn là khách hàng, vậy cách trả tiền để rời đi có còn hiệu lực không?
Tô Dung siết chặt tay, gương mặt u ám.
"Ngay khi cầm bộ đồng phục này lên, trong đầu em bỗng nhiên nghĩ đến một câu trên tờ giấy mà chúng ta tìm thấy…"
Cô nhắm mắt, thấp giọng đọc lại.
"'Nên có một người phải hy sinh.'"
Không khí như đặc quánh lại.
Một người… phải hy sinh.
Tô Dung mở mắt, chậm rãi nói tiếp:
"Bây giờ em đã hiểu… vì sao lại có câu nói đó."