Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 18
Cập nhật lúc: 2025-03-18 00:12:37
Lượt xem: 2
Rõ ràng... "nó" đang nhìn chằm chằm vào cô!
Áp lực vô hình ấy khiến từng tế bào trong cơ thể Tô Dung căng cứng. Cô muốn bật dậy, muốn chạy trốn, nhưng lý trí mạnh mẽ kéo cô dừng lại. Không được nhúc nhích.
Bất chợt, trong không gian vang lên những âm thanh quái dị—
Tí tách... tí tách...
Giống như tiếng nước nhỏ giọt xuống sàn nhà. Nhưng... không phải nước.
Một thứ gì đó chảy xuống, đặc sệt và dính nhớp.
Tiếp theo là những tiếng gõ cồm cộp, như thể có thứ gì đó đang dùng móng vuốt gõ lên nắp giường quan tài.
Cộp. Cộp. Cộp.
Những tiếng động này không lớn, nhưng mỗi nhịp vang lên đều khiến dây thần kinh của Tô Dung siết chặt đến mức muốn đứt đoạn.
Cô cố gắng không nghĩ đến những hình ảnh kinh khủng đang dần xuất hiện trong đầu. Nếu cứ để trí tưởng tượng chạy theo những âm thanh này, rất có thể cô cũng sẽ rơi vào trạng thái giống như Hoàng Đào.
Phải suy nghĩ về thứ gì đó khác...
Tô Dung nhắm mắt, ép bản thân rời khỏi thực tại, quay về với những suy nghĩ về thế giới bên ngoài.
Cô nhớ lại lúc mới đến thế giới này—
Điều khiến cô kinh ngạc nhất chính là sự yên bình đến kỳ lạ.
Ở thế giới của cô, tội phạm nhan nhản như cỏ dại, những vụ án g.i.ế.c người liên tiếp xảy ra, đến mức cảnh sát cũng không thể giải quyết hết. Những kẻ g.i.ế.c người có trí tuệ cao thường để lại những vụ án chưa có lời giải, chất đống trong hồ sơ, trở thành những bóng ma lẩn khuất trong xã hội.
Trăm quỷ đi đêm, ai cũng run sợ.
Đó là lý do cô trở thành trinh thám. Không phải vì danh vọng, không phải vì tiền bạc, mà vì cô muốn truy tìm sự thật.
Cô từng nhiều lần đối diện với tử thần, từng bị kẻ sát nhân cận kề ám sát, từng bị đẩy vào những cạm bẫy chỉ cách cái c.h.ế.t trong gang tấc. Nhưng tất cả những điều đó, so với thế giới quái đàm này, lại có vẻ... không đáng sợ như cô tưởng.
Ít nhất, trong thế giới của cô, mọi chuyện vẫn còn có lý lẽ.
Còn ở đây... thứ bọn họ đối diện không phải là con người, mà là một thứ gì đó vượt qua phạm vi hiểu biết của nhân loại.
Nhưng cũng chính vì vậy, cô không thể sợ hãi.
Nỗi sợ không có ý nghĩa.
Ngay khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu, một điều kỳ lạ xảy ra—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/18.html.]
Ánh đèn đột nhiên bật sáng.
Căn phòng đang chìm trong bóng tối bỗng rực lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Tô Dung mở mắt, đôi đồng tử trừng lớn trong bóng tối.
Cô chống tay ngồi dậy, theo bản năng nhìn về phía Hoàng Đào.
Cảnh tượng trước mắt khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Chiếc giường quan tài vốn đặt ngay ngắn ở đó giờ đã bị lật nghiêng từ lúc nào, để lộ một vũng m.á.u đỏ thẫm phía dưới. Tay chân đứt lìa, nội tạng vương vãi đầy sàn, tạo thành một con đường m.á.u me kinh hoàng. Và cuối con đường ấy, là đầu của Hoàng Đào.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Nhưng khác với cái c.h.ế.t dữ tợn của bà bác Lý trước đó, gương mặt Hoàng Đào không hề mang nét đau đớn hay sợ hãi. Đôi mắt cô ta vẫn mở to, nhưng thần sắc bình thản đến lạ thường, khóe môi khẽ nhếch, tạo thành một nụ cười quỷ dị. Đáng sợ hơn, ánh mắt cô ta như đang nhìn thẳng vào họ—chăm chú, tràn ngập ý vị khó lường.
"Mẹ nó! Chết rồi còn dọa người!"
Triệu Bằng giật bắn, toàn thân nổi da gà, miệng không ngừng chửi bới.
Máu tươi loang lổ, thịt vụn, tứ chi gãy lìa, đầu người với nụ cười ma quái, giường quan tài bị lật úp… Cả không gian nhỏ bé này tựa như gom góp hết thảy những thứ kinh hoàng nhất mà người ta có thể tưởng tượng.
Nhìn gương mặt c.h.ế.t chóc của Hoàng Đào, trong đầu Tô Dung chợt hiện lên một vụ án năm xưa. Khi đó, kẻ sát nhân có một sở thích bệnh hoạn—trước khi g.i.ế.c người, hắn sẽ dùng kim chỉ khâu khóe miệng nạn nhân cong lên, tạo thành một nụ cười quỷ quyệt, rồi mới ra tay sát hại.
Nhưng Hoàng Đào thì khác.
Cô ta c.h.ế.t đi trong sự bình thản, thậm chí… còn có phần tự nguyện.
Ý nghĩ này khiến Tô Dung thoáng rùng mình. Cô chợt cảm thấy có chút áy náy với suy đoán của bản thân. Mím môi, cô quay sang Vương Kiến Quốc:
"Giờ chúng ta phải làm gì?"
Trong nhóm bọn họ, người có kinh nghiệm đối phó với quái đàm nhất chính là anh ấy.
Vương Kiến Quốc không trả lời ngay. Khuôn mặt anh tối sầm, ánh mắt tràn đầy lo âu.
"Đèn trong khu đồ dùng hằng ngày tắt sớm hơn dự kiến," anh trầm giọng nói. "Điều đó có nghĩa là thực lực của 'nó' đang mạnh lên, và phạm vi ảnh hưởng của 'nó' đã vươn đến tận nơi này—khu an toàn duy nhất của chúng ta."
"Có ý gì?" Triệu Bằng hoảng hốt. "Ý anh là khu đồ dùng hằng ngày cũng không còn an toàn nữa sao?"
Vương Kiến Quốc trầm mặc trong giây lát, rồi chậm rãi gật đầu.
"Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra cửa thoát," anh nói. "Nếu không… có thể sẽ không sống nổi đến ngày mai."
Nghe vậy, Triệu Bằng cười khẩy, nhưng nụ cười của gã méo mó như sắp bật khóc.
"Cửa thoát? Ha… ha ha… cửa thoát ở đâu?!" Gã gần như gào lên. "Chúng ta đã lục tung mọi nơi, chẳng có cái gì gọi là cửa thoát cả! Cái quái đàm này căn bản là muốn g.i.ế.c sạch chúng ta!"