Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 17

Cập nhật lúc: 2025-03-17 23:57:17
Lượt xem: 3

Triệu Bằng hiển nhiên là người dễ bị lung lay. Gã cau mày, lầm bầm:

"Hoàng Đào nhát gan như thế, tôi cảm thấy cô ta không dám làm loại chuyện này. Trái lại, Tô Dung..." Gã nhìn sang cô, ánh mắt nheo lại đầy dò xét. "Thỉnh thoảng cô ấy biểu hiện hoàn toàn không giống một nữ sinh mười tám tuổi."

Nghe vậy, trái tim Tô Dung trầm xuống.

Quả nhiên, việc cô xuyên vào thân thể này đã để lại dấu vết. Tác phong trinh thám của cô quá mức khác biệt với hình tượng một nữ sinh ngoan ngoãn, dễ khiến người khác nghi ngờ. Lần sau phải cẩn thận hơn, diễn cho tròn vai mới được.

Nếu như còn có lần sau.

Đang suy nghĩ cách xử lý tình huống, cô bỗng nghe Vương Kiến Quốc cất giọng trầm ổn:

"Tôi tin tưởng Tô Dung."

Lời nói dõng dạc của anh khiến cả nhóm im bặt, đồng loạt quay sang nhìn.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Vương Kiến Quốc bình tĩnh đối mặt với Triệu Bằng, chậm rãi giải thích:

"Lúc chúng ta rời đi, Tô Dung lén nhắc tôi một chuyện. Thật ra, cô ấy không bảo tôi tìm băng vệ sinh, mà là dặn tôi đừng đến khu quần áo."

Triệu Bằng ngẩn ra.

"Lại thế nữa à?" Gã nhíu mày, nhưng chỉ mất một giây để xâu chuỗi sự việc. Nếu lời của Vương Kiến Quốc là thật, thì kết hợp với những điều vừa rồi, rõ ràng chỉ có một người đang nói dối—Hoàng Đào!

Nhận ra điều này, sắc mặt Triệu Bằng trầm xuống.

Tô Dung cũng bất ngờ. Không ngờ sự quan tâm vô tình của cô lại trở thành chiếc phao cứu mạng trong lúc nguy cấp.

Không khí giữa mọi người trở nên nặng nề. Chỉ riêng Hoàng Đào, sắc mặt cô ta âm tình bất định, lặng lẽ lùi ra phía ngoài, cố gắng tránh đi sự chú ý của mọi người.

Nhưng Tô Dung vẫn luôn để mắt đến cô ta. Ngay khi thấy động tác khả nghi, cô lập tức quát lớn:

"Cô ta muốn chạy trốn! Bắt lấy cô ta!"

Vương Kiến Quốc phản ứng cực nhanh, sải bước đến túm chặt cổ tay Hoàng Đào. Triệu Bằng cũng vô cùng phối hợp, lập tức chộp lấy một sợi dây trên kệ hàng, cùng Vương Kiến Quốc trói chặt Hoàng Đào đang điên cuồng giãy giụa.

Sau một hồi khống chế, cuối cùng Hoàng Đào cũng bị trói chặt, không thể nhúc nhích.

Triệu Bằng thở hắt ra, tiện tay quệt mồ hôi (dù thực tế chẳng có giọt nào), gằn giọng:

"Cô gái này, suýt chút nữa thì lừa được ông đây rồi! Giờ xử lý sao? Ném cô ta ra ngoài à?"

"Không cần." Vương Kiến Quốc nhìn người phụ nữ đang run rẩy dưới chân mình, ánh mắt thoáng chút phức tạp. "Có lẽ cô ấy mới chỉ bị ô nhiễm mức độ trung bình, vẫn còn cứu được."

Triệu Bằng nhíu mày: "Nhưng cô ta vừa hại c.h.ế.t một người đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/17.html.]

"Đúng. Nhưng chúng ta không phải là luật pháp." Vương Kiến Quốc thở dài, "Cứ để cô ta lại đây. Chuyện này phải để cảnh sát xử lý."

Triệu Bằng liếc mắt, thầm nghĩ trong lòng: Thánh phụ thật sự. Nhưng nghĩ lại, gã cũng chẳng muốn dây dưa với Hoàng Đào nữa. Vì vậy, gã chỉ nhún vai, lười biếng duỗi người:

"Thôi được rồi, giờ chắc là tạm thời an toàn rồi nhỉ..."

Chưa kịp dứt lời.

"Phụt."

Tất cả đèn trong khu đồ dùng hằng ngày đột ngột tắt phụt!

Bóng tối ập đến như một con thú khổng lồ, nuốt chửng toàn bộ không gian.

Vương Kiến Quốc lập tức phản ứng, giọng nói trầm xuống, ra lệnh:

"Mau lên giường!"

Tô Dung hơi khựng lại, ánh mắt quét qua Hoàng Đào đang lảo đảo giữa căn phòng tối. Cô không nhịn được hỏi:

"Vậy còn Hoàng Đào? Chúng ta cứ mặc kệ cô ta sao?"

Lúc này, Triệu Bằng đã mất hết kiên nhẫn, bực bội quát khẽ:

"Lo cho cô ta làm gì? Cô ta bị ô nhiễm rồi! Cứ để cho cô ta c.h.ế.t đi!"

Vương Kiến Quốc thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn quay sang Tô Dung, hai người nhanh chóng khiêng Hoàng Đào lên một chiếc giường quan tài gần đó. Sau đó, anh cũng trèo lên giường của mình, không quên sắp xếp giày cẩn thận, để mũi giày không hướng về phía giường.

Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, không ai dám phát ra một tiếng động.

Chỉ có Hoàng Đào là còn không ngừng giãy giụa, cơ thể cô ta đập mạnh vào thành giường quan tài, tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch:

"Thả tôi xuống! 'Ngài ấy' đến rồi! 'Ngài ấy' đến đón tôi rồi!"

Những tiếng gào thét hoảng loạn ấy nghe như thể ai đó đang bị lôi kéo vào một vực sâu vô hình.

Rồi đột nhiên—

Rầm!

Một âm thanh chói tai vang lên.

Tiếng giãy giụa của Hoàng Đào cũng lập tức câm bặt.

Không gian chìm vào tĩnh mịch đáng sợ.

Tô Dung cắn chặt môi, nằm co rúc trong giường quan tài, cố gắng kiềm chế hơi thở, sợ rằng dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ thu hút sự chú ý của "nó". Nhưng cảm giác như có một luồng khí lạnh đang chậm rãi len lỏi vào từng thớ thịt, khiến lưng cô nổi đầy gai ốc.

Loading...