Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 172

Cập nhật lúc: 2025-03-29 22:29:13
Lượt xem: 10

“Nhưng mà chị Đường rất lợi hại!” Tề Hàn hào hứng kể lại, mắt sáng rực lên vì phấn khích. “Chị ấy gần như một mình đánh lui cả bọn chúng! Mọi người không biết lúc đó chị ấy ngầu thế nào đâu!”

Chị Đường không để tâm đến lời khen, ánh mắt nhanh chóng quét qua nhóm Tô Dung rồi hỏi:

“Nhưng mà… có phải nhóm em thiếu một người không?”

Tô Dung gật đầu:

“Anh tóc đuôi ngựa vẫn còn ở lại rèn luyện thêm chút nữa.”

Lúc đó, sau khi hết thời gian hai tiếng, huấn luyện viên bảo cả nhóm rời đi trước, chỉ có tóc đuôi ngựa là phải tập thêm.

“Vậy còn bên chị thì sao? Chu Hâm đâu rồi?” Cô hỏi ngược lại.

“Chu Hâm cũng bị giữ lại.” Tiểu Lưu vừa nói vừa quay sang nhân viên quầy lễ tân. “Khi nào cậu ấy ra ngoài?”

Nhân viên lễ tân nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu:

“Chu Hâm nào? Trong phòng tập thể dục vẫn còn một du khách sao?”

Ngay lúc đó, tóc đuôi ngựa cũng vừa đi ra, vừa xoa đầu vừa làu bàu:

“Sao mọi người ra hết rồi? Hôm nay tôi phải tập lâu hơn à?”

Không ai đáp lại câu hỏi của anh ta. Cả nhóm như bị đóng băng tại chỗ, ánh mắt đầy sợ hãi.

Hình ảnh này… sao lại quen thuộc đến thế?

Trước đó, khi Tiểu Vương biến mất, nhân viên quầy lễ tân cũng đã nói y hệt như vậy—phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại của cậu ấy.

Mọi người vẫn tưởng rằng phòng tập thể dục là nơi an toàn, nhưng hóa ra nó chỉ đang ẩn giấu bộ mặt thật mà thôi.

Tề Hàn nuốt khan, cẩn thận hỏi:

“Vậy chẳng lẽ… Chu Hâm đã gặp chuyện rồi sao?”

Tô Dung trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu:

“Có thể là do anh ta tập sai động tác.”

Lúc đầu, mọi người chỉ nghĩ Chu Hâm ăn uống tùy tiện, nhưng thực tế là cậu ấy đã sai lầm ngay từ đầu khi chọn tập thể dục vào buổi trưa. Điều này rất dễ dẫn đến việc tập sai động tác.

Lại thêm một người chết.

Bầu không khí đang thoải mái bỗng chốc chìm xuống, trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Dù trong quái đàm, chuyện có người c.h.ế.t là điều quá đỗi bình thường, nhưng cảm giác vẫn không khỏi khó chịu.

Chị Đường thở dài, lên tiếng:

“Chờ lát nữa tôi và Tề Hàn sẽ tham gia tiệc tối. Tôi sẽ mang theo vài tờ giấy, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ viết lại manh mối rồi giấu ở góc phòng khiêu vũ. Ngày mai nếu chúng tôi không ra ngoài, mọi người nhớ đến đó tìm.”

Trong mắt Tề Hàn lập tức ngập tràn nước mắt.

“Chị Đường… Nếu tôi không thể ra ngoài, tôi sẽ ghi địa chỉ nhà mình lên giấy. Nếu có ai sống sót, làm ơn hãy đến tìm tôi và báo rằng tôi sẽ c.h.ế.t trong vòng một tuần. Cầu xin mọi người!”

“Tôi nhất định sẽ giúp cậu.” Tây Tây hứa chắc chắn, những người khác cũng đồng loạt gật đầu.

Sau khi chị Đường và Tề Hàn rời đi, những người còn lại cũng lần lượt trở về phòng.

Tô Dung nằm dựa vào gối, trằn trọc suy nghĩ.

Trời đã khuya, nhưng cô không tài nào ngủ được. Nếu đã vậy, chi bằng dành thời gian xem xét lại manh mối, đặc biệt là về nội gián.

Rõ ràng, đến thời điểm này, cô vẫn chưa tìm ra bằng chứng rõ ràng. Nếu nội gián thực sự tồn tại, chắc chắn manh mối phải ở đâu đó, chỉ là cô chưa chú ý đến mà thôi. Nhưng rốt cuộc nó ở đâu?

Trong phòng của mình chắc chắn không có gì, nhưng có thể trong phòng nội gián sẽ có một vài dấu vết…

Nghĩ đến đây, Tô Dung đột nhiên nhớ ra một chuyện đáng ngờ!

Lúc trước, Tiền Hạo Vũ nói rằng anh ta không tìm thấy manh mối nào. Nhưng sau đó, khi quay lại, anh ta lại lấy ra một tờ giấy từ nhà vệ sinh.

Không tính đến việc anh ta là người đầu tiên bước vào nhà vệ sinh, chỉ riêng chuyện cả nhóm chỉ tìm thấy duy nhất tờ giấy đó đã là điều đáng ngờ.

Có khả năng nào không?

Rất có thể, Tiền Hạo Vũ đã sớm lấy đi tờ giấy manh mối thật. Sau đó, anh ta dành chút thời gian để viết một tờ giấy mới, rồi nhân lúc mọi người tìm kiếm, lặng lẽ tráo đổi chúng với nhau.

Dù đây chỉ là suy đoán cá nhân, nhưng nghĩ kỹ lại, khả năng này hoàn toàn hợp lý.

Nhưng vấn đề là… không có chứng cứ.

 

Tô Dung lặng lẽ suy ngẫm. Nếu manh mối không nằm trong phòng, vậy chỉ có thể là bên ngoài. Cô thoáng cân nhắc—có thể là thứ tự các căn phòng chăng?

Không, thứ tự phòng không có gì đặc biệt. Tiền Hạo Vũ ở căn phòng bên trái trung tâm, hoàn toàn không có điểm nào khả nghi. Phòng gần nhất là của Tây Tây, nhưng cô ấy chẳng có cơ hội gây án. Hơn nữa, lời khai của người đàn ông tóc đuôi ngựa rằng Tây Tây là người cuối cùng tiếp xúc với người phụ nữ đã c.h.ế.t không đủ thuyết phục. Nếu Tây Tây thực sự là nội gián, chẳng lẽ cô ấy lại ngu ngốc tự đẩy mình vào vòng nghi vấn?

Vấn đề là… có gì đó không đúng.

Suy nghĩ lướt qua như một tia chớp, Tô Dung chợt nhận ra điều bất thường. Cô lập tức lấy giấy bút, ghi lại những số phòng mà mình còn nhớ.

1225 - Tô Dung

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/172.html.]

1233 - Chị Đường

1524 - Tiền Hạo Vũ

1222 - Tây Tây

1230 - Người phụ nữ đã chết

1540 - Người đàn ông đã chết

Thoạt nhìn, chúng chẳng có liên hệ gì với nhau, ngoài việc con số đầu tiên đại diện cho tầng lầu. Nhưng ánh mắt cô nhanh chóng tập trung vào một chi tiết—các con số này có thể không đơn giản như vậy.

Tô Dung lặng lẽ cộng các chữ số lại:

Chị Đường → 1+2+3+3 = 9

Tiền Hạo Vũ → 1+5+2+4 = 12

Tây Tây → 1+2+2+2 = 7

Người phụ nữ đã chết → 1+2+3+0 = 6

Người đàn ông đã chết → 1+5+4+0 = 10

Chính cô → 1+2+2+5 = 10

Cô bỗng rùng mình.

10.

Tại sao số của cô lại trùng với người đàn ông đã chết?

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Tô Dung cau mày, cảm giác có một mảnh ghép vẫn chưa khớp. Nhưng theo kinh nghiệm từ quái đàm xe buýt lần trước, việc sắp xếp số theo một trật tự bí ẩn có thể là một phần của quy tắc. Chỉ có cách tìm hiểu thêm về số phòng của những người còn lại, cô mới có thể xác định xem đây là trùng hợp hay có bí mật nào đó đằng sau.

Sáng sớm hôm sau, Tô Dung thức dậy sớm hơn thường lệ. Cô lặng lẽ ra khỏi phòng, quan sát hành lang vắng lặng rồi nhanh chóng đi đến phòng Tây Tây.

Nhưng khi cô vừa đi ngang qua phòng của Tiền Hạo Vũ, cánh cửa bỗng mở ra.

Bản năng mách bảo có điều chẳng lành, Tô Dung lập tức rút thẻ bài nhét vào túi áo.

“Tiểu Tiểu? Cô làm gì ở đây vậy?” Giọng nói của Tiền Hạo Vũ mang theo sự ngạc nhiên, nhưng trong ánh mắt lại có tia không tự nhiên.

Tô Dung lập tức nở nụ cười giả tạo: “Tôi tìm Tây Tây để trao đổi một chút manh mối.”

“Vậy à?” Tiền Hạo Vũ cười cười, vẻ mặt ngượng ngùng. “Tôi có thể đi cùng hai người không?”

Cô còn chưa kịp từ chối, hắn đã cố gắng bắt chuyện, liên tục tìm cách kéo dài cuộc đối thoại.

Nhưng ngay lúc đó, khóe mắt Tô Dung chợt bắt gặp một nhân viên mặc đồ đỏ đang đi ngang qua quầy lễ tân. Người này dừng lại, nói vài câu với nhân viên đồ xanh, rồi vội vã bước ra ngoài.

Bản năng điều tra viên trỗi dậy. Nhân viên đồ đỏ không bao giờ rời khỏi tầng của mình trừ khi có chuyện bất thường. Họ đang xử lý chuyện gì?

Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Tô Dung lập tức đuổi theo.

Cô chạy lên boong thuyền tầng hai, nơi nhân viên đồ đỏ vừa biến mất. Đúng lúc đó, cô kịp nhìn thấy người này leo lên lan can, rồi không chút do dự nhảy xuống biển.

Cảnh tượng ấy làm tim cô thắt lại.

Cô nhanh chóng lao đến lan can, nhưng mặt biển phía dưới hoàn toàn phẳng lặng. Không hề có gợn sóng nào, cứ như thể chẳng có ai vừa rơi xuống.

Cô sững người.

Vì sao?

Vì sao anh ta lại nhảy xuống? Chẳng lẽ đáy biển chính là tầng phụ? Hay nơi đó đang giấu một bí mật nào khác?

Trong lúc Tô Dung còn đang suy ngẫm, cô không nhận ra một bóng người đang lặng lẽ tiến lại gần từ phía sau.

Bàn tay Tiền Hạo Vũ nhẹ nhàng giơ lên, ánh mắt lóe lên tia ác độc.

Chỉ cần một cú đẩy…

Cô sẽ rơi xuống, và hắn sẽ có cơ hội sống sót!

Nụ cười điên cuồng thoáng hiện trên khuôn mặt hắn, hắn siết chặt tay, dồn toàn bộ sức lực—

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị ra tay, Tô Dung đột ngột ngồi xổm xuống.

Soạt!

Cái xẻng trong tay cô đã đặt sẵn phía sau chân, chỉ chờ đối phương sập bẫy.

“!!!”

Mất đi trọng tâm, Tiền Hạo Vũ lảo đảo. Hắn vốn định tóm lấy cô, nhưng thân thể lại bị quán tính kéo về phía trước, rồi cả người rơi thẳng xuống lan can.

Chỉ trong tích tắc, từ kẻ săn mồi, hắn đã biến thành kẻ bị săn!

Tiền Hạo Vũ hoảng loạn, đôi tay vội vàng bấu chặt vào mép thuyền, cố gắng không để rơi xuống biển. Nhưng tư thế này cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần trượt tay, hắn sẽ lập tức biến mất trong màn nước sâu thẳm.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, giọng hắn run rẩy cầu cứu:

“Cứu… Cứu tôi với! Tiểu Tiểu! Tôi sắp rơi rồi!”

Loading...