Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 171

Cập nhật lúc: 2025-03-29 22:28:15
Lượt xem: 9

Tuy nhiên dù sao đây cũng là quái đàm có độ khó khăn vượt qua mười người, những người được chọn vào điều có bản lĩnh. Đặc biệt trong đội ngũ còn có một đại lão như chị Đường trấn áp, thật sự rất yên tâm.

Nhưng trong lòng Tô Dung vẫn có cảm giác bất an, 

như thể bản thân đã bỏ sót điều gì đó quan trọng. Quái đàm này vẫn chưa hé lộ cách thoát ra, tầng phụ cũng không có bất kỳ tin tức nào. Quan trọng hơn, tình hình trước mắt lại quá mức yên ả. Mặc dù đã có ba người chết, nhưng mọi người vẫn có thể dễ dàng tránh khỏi cái chết, điều này khiến cô không khỏi cảnh giác.

Cô không thể không nghĩ đến khả năng tệ nhất—sẽ có một tình huống bất ngờ ập đến, khiến mọi người không thể xoay sở. Suốt ba ngày qua, họ vẫn chưa thực sự đối mặt với nguy hiểm c.h.ế.t chóc nào, vậy nếu đến cuối cùng, tất cả lại bị quét sạch thì sao? Cô chắc chắn rằng bữa tiệc tối vào ngày thứ tư không đơn giản chỉ là một bữa tiệc.

Dù đã phát hiện ra sự tồn tại của nội gián, nhưng khi chưa có bằng chứng xác thực, cô không thể hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình. Nếu bọn họ sai lầm, hậu quả sẽ khó lường.

Tối hôm đó, cả nhóm đến phòng tập thể dục. Tô Dung vốn lo lắng rằng huấn luyện viên hôm qua sẽ tiếp tục nhắm vào mình, nhưng bất ngờ là thái độ của hắn hôm nay lại rất bình thường, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay cô cùng Tây Tây, Ngô Úy và người đàn ông tóc đuôi ngựa chọn tập yoga. Những người còn lại thì tập các bộ môn khác nhau. Tiền Hạo Vũ, có lẽ biết bản thân không được chào đón, nên sau bữa trưa đã tự đi rèn luyện một mình.

Khi luyện tập, Tô Dung mới nhận ra một điều mà mình đã suy nghĩ quá phức tạp. Hóa ra, không cần phải lo lắng về việc chọn sai bộ môn luyện tập. Chỉ cần chú ý đến thời gian hoặc chọn phòng ăn buffet hay ăn ngoài trời thì dù đến phòng tập lúc nào, họ cũng chỉ phải thực hiện một bài tập duy nhất. Ngoài ra, chọn người tập cùng cũng là một phương pháp để tránh thay đổi bộ môn. Chẳng hạn như Tây Tây và người đàn ông tóc đuôi ngựa, mỗi lần đều chọn yoga.

Nhưng dường như có gì đó không đúng. Trong vô thức, cô cảm thấy như đang thiếu một người, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đó là ai.

Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi ánh mắt Tô Dung dừng lại trên người đàn ông tóc đuôi ngựa đang say sưa xem TV.

Tây Tây khẽ nuốt nước bọt, giọng nói đầy kinh ngạc: “Hôm qua tôi cũng như vậy sao?”

Tô Dung nhìn cô ấy, trả lời nước đôi: “Còn tùy vào cách cô nhìn nhận.”

Ngô Úy thì thẳng thừng hơn, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Tây Tây.

Suy nghĩ một lát, Tây Tây bỗng nói: “Chúng ta có nên đi xem xét xung quanh không?”

Tô Dung không có hứng thú quá lớn, vì cô đã thăm dò một lần rồi. Tuy nhiên, cô vẫn đưa ra lời khuyên: “Cô có thể đi, nhưng phải quay lại trong vòng năm phút.”

Sau đó, cô kể lại trải nghiệm lần trước của mình. Vì mọi người ở đây đã được xác nhận không phải nội gián, cô không ngại chia sẻ chút manh mối để mọi người cùng suy đoán.

Nghe xong, Ngô Úy bất giác hỏi: “Cô thật sự là sinh viên sao?”

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Tây Tây cũng nhìn cô chăm chú, rõ ràng đang mong đợi một lời giải thích.

Tô Dung nhún vai, bình thản hỏi ngược lại: “Vậy anh nghĩ Tiểu Tiểu là tên thật của tôi sao?”

Cả hai người đồng loạt im lặng. Phải rồi, ngay từ đầu cô đã dùng tên giả, vậy tại sao họ lại nghĩ rằng nghề nghiệp mà cô nói là thật chứ?

Sau một tiếng luyện tập, huấn luyện viên đột nhiên tiến đến, nói: “Tập lâu rồi, mọi người có thể đến phòng nghỉ một chút.”

Khác với hôm qua, đây là tình huống mới phát sinh. Trong quy tắc có nhắc đến phòng nghỉ của phòng tập thể dục, hơn nữa còn nhấn mạnh rằng nơi đó có quỷ quái.

Tô Dung chần chừ một chút, thử hỏi: “Có thể không đi không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/171.html.]

“Không được có ý kiến.” Huấn luyện viên lạnh nhạt trả lời. “Tập luyện lâu thì cần phải nghỉ ngơi.”

Tô Dung lập tức hiểu ra. Nếu không vào phòng nghỉ, khả năng gặp quỷ quái là 100%. Nếu vào, tỷ lệ đó chỉ còn 50%.

Không còn lựa chọn nào khác, cô rút ra một tờ mười tệ quái đàm, đưa cho huấn luyện viên: “Nếu gặp quỷ trong phòng nghỉ, có cách nào để giải quyết không?”

Huấn luyện viên cầm tiền, thái độ chuyên nghiệp đáp: “Có thể để một người ở lại trông coi, những người khác đi tìm huấn luyện viên hỗ trợ.”

Lời vừa thốt ra, sắc mặt cả ba người đồng loạt thay đổi. Ẩn ý trong câu nói này rất rõ ràng—chỉ cần hy sinh một người, những người còn lại sẽ an toàn.

Tây Tây bất giác nhìn về phía người đàn ông tóc đuôi ngựa vẫn đang rung đùi lắc lư theo TV, rồi hỏi: “Anh ta không cần đi cùng chúng tôi sao?”

“Bởi vì anh ta còn đang luyện tập. Nếu các người cũng tập luyện như vậy, thì không cần đi.”

Lời nói của huấn luyện viên khiến ai nấy đều rùng mình. Ý hắn là, nếu bọn họ cũng bị TV thôi miên như người đàn ông tóc đuôi ngựa, thì họ sẽ không bị bắt vào phòng nghỉ?

Tuy nhiên việc này không có khả năng, quỷ mới biết rèn luyện như vậy rốt cuộc có lợi ích gì.

Ba người liếc nhìn nhau, đồng loạt thở dài rồi cùng nhau đi về phía phòng nghỉ.

Ngoài dự đoán của họ, phòng nghỉ không hề có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Không có đồ uống thể thao với màu sắc khác biệt, cũng chẳng thấy bộ sô pha màu đỏ đáng ngờ.

Họ chờ đợi suốt mười phút, nhưng không có chuyện gì xảy ra. Mãi đến khi huấn luyện viên đến gọi họ trở lại rèn luyện, mọi thứ vẫn yên ắng như thường.

Mãi đến khi buổi rèn luyện kết thúc, lúc quay lại quầy lễ tân, cả ba mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tây Tây gãi đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc:

“Hôm nay chúng ta may mắn đến thế sao?”

Tô Dung cũng bất ngờ không kém, nhìn về phía Ngô Úy rồi hỏi:

“Anh là Hoàng gia Châu Âu à?”

Ngô Úy lắc đầu, cười khổ:

“Có lẽ là âm với âm lại thành dương?”

“Cái đó thì tôi không biết, nhưng nếu chúng ta không gặp chuyện gì…” Tây Tây chợt nhíu mày, chỉ về phía bốn người vừa bước ra khỏi phòng tập với bộ dạng nhếch nhác. “…thì chắc chắn có người khác đã gặp rồi.”

Tề Hàn tóc tai rối bù, quần áo lấm tấm vảy cá. Anh Trịnh và Tiểu Lưu cũng chẳng khá hơn là bao, trên người bốc lên mùi tanh nồng. Chỉ có chị Đường là trông vẫn khá sạch sẽ, nhưng sắc mặt lại không mấy vui vẻ.

Tô Dung lập tức hỏi:

“Hai người gặp chuyện gì sao?”

Chị Đường gật đầu, giọng bình tĩnh nhưng có phần căng thẳng:

“Chúng tôi vừa bước vào phòng nghỉ thì phát hiện bộ sô pha đã chuyển thành màu đỏ. Cảm giác không ổn, cả nhóm lập tức muốn rời đi, nhưng vừa quay đầu lại thì cánh cửa đã biến mất. Cả căn phòng trở thành một không gian kín không lối thoát. Sau đó, một đám người đầu cá từ đâu xông ra, điên cuồng tấn công chúng tôi.”

Loading...