Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 167
Cập nhật lúc: 2025-03-29 22:19:26
Lượt xem: 11
Thì ra là thế. Nếu vậy, cũng dễ hiểu hơn nhiều. Quái đàm trở nên khó khăn hơn có lẽ cũng là một dạng tiến hóa, giống như con người không ngừng phát triển vậy.
Tây Tây, từ nãy giờ vẫn im lặng, hiếm khi tỏ ra hứng thú với câu chuyện:
“Vậy xem ra vận may của anh cũng không tệ nhỉ?”
“Cũng chỉ là ngang nhau thôi.” Tiểu Lưu cười khổ: “Nếu tôi thật sự may mắn, thì đã không bị chọn làm điều tra viên rồi. Lúc trước tôi còn tưởng rằng trở thành điều tra viên là một điều may mắn. Nhưng đến khi thật sự bị cuốn vào quái đàm, tôi mới nhận ra cảm giác lúc nào cũng bị lưỡi d.a.o kề cổ… thật sự không dễ chịu chút nào.”
Những lời này khiến bầu không khí chùng xuống. Rất nhiều người lúc chưa bị chọn làm điều tra viên đều cho rằng đây là một cơ hội tốt. Chỉ khi thật sự bước vào thế giới này, họ mới hiểu được những nguy hiểm bên trong.
“Đang ở trong quái đàm, đừng nói mấy chuyện u ám thế nữa.” Chu Hâm không kiên nhẫn cắt ngang, sau đó nhìn về phía Tô Dung và Tây Tây: “Hai người đến đây làm gì? Cũng định học theo bọn tôi buông xuôi à?”
Tô Dung lắc đầu:
“Chúng tôi đang thử tìm đến phòng y tế. Tôi có linh cảm nơi đó có thể có manh mối.”
Chu Hâm nhún vai, không hứng thú:
“Rất dũng cảm đấy. Nhưng dù sao cũng đang ở trên boong thuyền, hai người hoàn toàn có thể thoải mái nằm phơi nắng như chúng tôi.”
Nghe cậu ta nói, Tô Dung đột nhiên nhớ đến một chuyện:
“Các anh ở boong thuyền cả buổi, không sợ bị buộc phải đến phòng y tế luôn sao?”
Theo quy tắc, nếu ở lại boong thuyền quá lâu, sẽ có khả năng bị choáng váng. Một khi xuất hiện triệu chứng này, đồng nghĩa với việc bắt buộc phải đến phòng y tế.
Chu Hâm vô tư nhếch môi:
“Nếu thế thì tôi sẽ hy sinh vì mọi người.”
Tiểu Lưu cũng vỗ tay một cái, hưng phấn nói:
“Anh hùng suy nghĩ giống nhau!”
Nhìn hai người họ hào hứng đến mức chuẩn bị dọn ghế dài ra nằm tiếp, Tô Dung không khỏi bội phục. Hai người liếc nhau một cái, rồi vui vẻ nằm xuống, chẳng hề lo lắng gì nữa.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Lúc đám người anh Trịnh xuất hiện trên boong thuyền, họ liền trông thấy cảnh tượng như sau: bốn người nằm song song trên bốn chiếc ghế dài, an nhàn phơi nắng, chẳng khác nào khách du lịch tận hưởng kỳ nghỉ dưỡng thực sự.
Mấy người còn lại: “……”
Anh Trịnh đã quá quen với tính cách của Tiểu Lưu, nhưng vẫn không khỏi bất lực. Lúc trước, hai cô gái nhỏ này còn có dáng vẻ quyết tâm tiến về phía trước, sao bây giờ lại cùng nhau buông xuôi rồi?
Nhìn thấy anh Trịnh, Tô Dung lập tức lên tiếng giải thích:
“Chúng tôi đang chuẩn bị đến phòng y tế, không phải thật sự nằm nghỉ đâu.”
Cô vừa dứt lời, anh Trịnh đột nhiên thả một quả b.o.m tin tức:
“Tôi đã đoán được thịt cá là gì rồi, muốn đến cửa hàng tổng hợp kiểm chứng.”
Cả đám lập tức trở nên tỉnh táo. Tiểu Lưu trố mắt nhìn Tiền Hạo Vũ và Tề Hàn đứng phía sau anh Trịnh, kêu lên:
“Anh! Anh thật không có nghĩa khí! Sao lại đưa cậu ta theo mà không cho em đi?”
Anh Trịnh thẳng thắn đáp:
“Không phải chính cậu đã nói, trước khi anh yêu cầu thì đừng tìm cậu sao?”
Tiền Hạo Vũ, nãy giờ vẫn im lặng, gãi đầu, ngượng ngùng nói:
“Thật ra, tôi chỉ tình cờ gặp anh Trịnh. Chúng tôi nói chuyện về thịt cá, rồi đột nhiên tôi nảy ra một suy đoán.”
Tề Hàn nghe vậy, sắc mặt lập tức tái mét. Cô chạy nhanh đến bên cạnh Tô Dung, hạ giọng nói:
“Họ nghi ngờ thịt cá… chính là thịt người.”
Nghe thế, Tô Dung ngây người trong chốc lát. Đây là giả thuyết mà cô chưa từng nghĩ đến. Nhưng khi ngẫm lại, nó hoàn toàn có khả năng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/167.html.]
Hôm qua, tại phòng tập thể dục, huấn luyện viên đã yêu cầu họ thực hiện một số động tác kỳ lạ. Giờ nghĩ lại, rõ ràng đó chính là động tác bơi của cá. Chính xác hơn, đó là động tác của nhân ngư khi bơi lội.
Chiếc thuyền này vốn có tên là "Thuyền Giao Nhân". Nếu mục đích của nó là biến họ thành nhân ngư, thì những dấu hiệu này không hề vô nghĩa.
Nhưng nếu họ thực sự là nhân ngư, vậy thì… thịt của họ chẳng phải chính là thịt người sao?!
Tiểu Lưu cau mày, hỏi một câu rất thực tế:
“Mọi người định nghiệm chứng thế nào? Không lẽ… cắt một miếng thịt mang đi hỏi nhân viên?”
Anh Trịnh nhún vai:
“Trước tiên tôi định đi hỏi trực tiếp. Nếu không có kết quả, thì mới tính đến phương án đó.”
Nghe vậy, Tiểu Lưu lập tức đứng dậy, vỗ n.g.ự.c nói:
“Vậy cứ cắt thịt tôi đi. Dù sao tôi cũng chẳng có tác dụng gì. Anh còn phải thăm dò bản đồ, bị thương thì không tiện.”
Chu Hâm cũng đứng lên, bất mãn oán giận:
“Này người anh em! Anh làm vậy khiến tôi trông như kẻ vô nhân tính đấy!”
Tô Dung nheo mắt nhìn nhóm người trước mặt. Cô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: "Chuyện này... có lẽ tôi có thể giúp một tay?"
Tiểu Lưu lập tức liếc nhìn cô, nhướng mày đầy nghi hoặc: "Để một cô gái nhỏ như cô đi cắt thịt sao? Nếu thế thì chúng tôi còn là đàn ông không đây?"
Câu nói của hắn khiến mọi người xung quanh bật cười, nhưng Tề Hàn đột nhiên ghé sát tai Tô Dung và Tây Tây, nhỏ giọng nói: "Dùng m.á.u có được không? Tôi đang đến kỳ kinh nguyệt, có sẵn đây này."
Tô Dung: "..."
Cô suýt nữa sặc, vội ho khan một tiếng để trấn định, rồi cao giọng nói: "Tôi không định cắt thịt, nhưng tôi có cách khác. Cứ để tôi thử trước, nếu không được thì mọi người cùng bàn bạc lại."
Nói xong, cô xoay người rời khỏi boong thuyền, đi thẳng đến cửa hàng tổng hợp. Khi chắc chắn không ai đi theo, Tô Dung mới nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ và hỏi: "Thịt người bị ô nhiễm chính là thịt cá, đúng không?"
Nhân viên mặc đồng phục xanh nở nụ cười chuyên nghiệp, chuẩn bị từ chối thì Tô Dung đã rút tờ mười tệ quái đàm ra, đưa qua: "Tiền boa. Tôi muốn biết sự thật."
Người nhân viên khựng lại trong giây lát, sau đó nhận lấy tiền, gật đầu xác nhận: "Đúng vậy."
Tô Dung mỉm cười hài lòng, rồi tiếp tục hỏi: "Vậy những vật phẩm trong cửa hàng tổng hợp có tác dụng gì?"
Nhưng lần này, nhân viên kiên quyết lắc đầu: "Xin lỗi, đây không phải là vấn đề có thể mua được bằng tiền."
Cô nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ đoán, anh chỉ cần trả lời 'đúng' hoặc 'sai' là được. Sao nào?"
Nhân viên còn chưa kịp từ chối, cô đã nhanh chóng tiếp lời: "Không cần trả lời, chỉ cần nghe tôi nói thôi."
Sau đó, Tô Dung bắt đầu đặt câu hỏi:
"Những vật phẩm trong đây có chứa manh mối thông quan không?"
"Không có manh mối về nội gián sao?"
Biểu cảm của nhân viên không thay đổi.
"Vậy chúng có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm không?"
"Ức chế ô nhiễm thì sao?"
"... Giảm bớt sự chú ý của 'Nó'?"
Vừa dứt câu cuối cùng, cô lập tức nhận thấy nhân viên hơi chớp mắt một cái.
Tô Dung cong môi cười, nhẹ giọng khẳng định: "Vậy ra, đây chính là điểm mấu chốt để thông quan."
Nhân viên cửa hàng sững sờ nhìn cô, dường như không hiểu tại sao mình chưa nói gì mà cô đã có thể đoán trúng.
"Chỉ là một chút thủ thuật nhỏ thôi." Tô Dung nhún vai, tỏ vẻ không có gì to tát.