Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 166
Cập nhật lúc: 2025-03-29 22:14:57
Lượt xem: 11
Ví dụ, nếu ở thế giới bên ngoài một chuyến xe có giá 20 tệ, thì trong quái đàm nó chỉ tốn khoảng 4 tệ.
Đối với các điều tra viên bình thường, tiền lẻ sẽ tiện dụng hơn. Nhưng với những người đã có kinh nghiệm chinh chiến nhiều lần như chị Đường, sử dụng tiền lớn sẽ thuận lợi hơn. Đây chính là lý do cô muốn trao đổi với chị ấy.
"Em không sợ chị trực tiếp cướp mất số tiền này sao?" Nghe Tô Dung nói xong, chị Đường không tỏ ra nghi ngờ, nhưng lại rất hứng thú với một vấn đề khác.
Tô Dung điềm nhiên đáp lại: "Chị cũng đã nói ‘một chút’ mà."
Từ khi quái đàm bắt đầu, sau vài lần tiếp xúc, Tô Dung nhận ra chị Đường là một người rất rộng rãi. Đạo cụ cô ấy mang theo không ít, thực lực cũng thuộc hàng đáng gờm. Người như vậy chắc chắn không để mắt đến số tiền nhỏ này. Nếu không xác định được điều đó, Tô Dung cũng không dám to gan lấy tiền ra giao dịch. Cô hiểu rõ đạo lý "giàu có không nên để lộ".
"Nhưng đổi cho em, chị có được lợi ích gì không?" Chị Đường tiếp tục hỏi, ánh mắt đầy hứng thú. "Đừng nói với chị rằng chị cần số tiền lớn hơn. Với chị, ít hay nhiều cũng chẳng khác gì nhau."
Tô Dung suy nghĩ một chút rồi đáp: "Em có thể cho chị một manh mối về quái đàm này."
Nghe vậy, ánh mắt chị Đường sáng lên, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Chị đã xem thường em rồi sao?"
Tô Dung vội vàng hạ thấp giọng, giữ vững thiết lập nhân vật của mình: "Không phải, chỉ là manh mối em vô tình phát hiện được vào tối qua thôi. Nếu không nhờ may mắn, em cũng chưa chắc tìm ra được. Giờ em định nói cho chị biết mà."
"Đêm qua?" Chị Đường trầm ngâm, rồi nhanh chóng đoán ra: "Ở phòng tập thể dục sao?"
Dù sao đêm qua chỉ có một hoạt động duy nhất ở đó, nên đoán ra cũng không khó. Tô Dung gật đầu: "Đúng vậy, chị đồng ý với em đi!"
Giao dịch này hoàn toàn có lợi, chị Đường cũng nhìn ra Tô Dung thật sự muốn chia sẻ thông tin hơn là cố tình mặc cả. Cô nhướng mày, rồi cười khẽ: "Được rồi, chị đồng ý."
Nói xong, cô lấy từ trong túi áo ra mười tờ mười tệ, đưa cho Tô Dung: "Như thế này được không?"
Tô Dung vui vẻ nhận tiền, rồi lập tức tiết lộ thông tin: "TV trong phòng tập thể dục có vấn đề. Nếu xem quá lâu, nó sẽ khiến người ta bị thôi miên và khống chế. Hôm qua khi em chạy trên máy chạy bộ, vì sợ mất tập trung mà té ngã, nên em vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào máy. Nhờ vậy, em mới phát hiện ra sự bất thường của những người khác."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Thật ra trước bữa sáng, cô không định nói điều này với chị Đường. Trong hoàn cảnh đã biết có nội gián, việc giữ kín manh mối vẫn tốt hơn. Nhưng hành động chủ động tham gia tiệc tối của chị Đường đã khiến Tô Dung thay đổi suy nghĩ. Một kẻ nội gián sẽ vì đội nhóm mà làm đến mức đó sao? Hơn nữa, với thực lực của chị Đường, nếu thật sự là nội gián, chỉ sợ cô ấy đã trực tiếp đại sát tứ phương.
"Thật sao?" Chị Đường kinh ngạc mở to mắt, sau đó nhanh chóng nghĩ thông suốt: "Cho nên tối qua chị mới cảm thấy mệt hơn cả lúc luyện tập bình thường. Hóa ra là vì chị đã bị thôi miên, nên vô thức vận động quá mức, đúng không?"
Không hổ là người có kinh nghiệm phong phú trong các quái đàm, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy. Tô Dung khẳng định, rồi kể lại tình huống tối qua, nhưng cô cố tình giấu đi chuyện bị truy đuổi và rơi vào không gian kỳ lạ kia. Nếu nói ra, sẽ rất dễ bại lộ rằng cô không hề đơn giản như vẻ ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/166.html.]
Chị Đường gật đầu: "Chị hiểu rồi. Cảm ơn tin tức của em, hôm nay chị sẽ tự mình kiểm tra một lần."
Tô Dung không lo lắng chuyện chị Đường sẽ bị kéo vào không gian kỳ lạ đó. Nguyên nhân khiến cô gặp chuyện tối qua là vì cô là người duy nhất rèn luyện bài tập đó. Nếu có nhiều người cùng vận động, khả năng xảy ra tình huống như vậy sẽ rất thấp. Chỉ cần chị Đường không rời khỏi vị trí, thì sẽ không gặp nguy hiểm.
Sau khi trò chuyện xong, hai người cùng nhau trở về. Tây Tây và Tề Hàn không hề thắc mắc hay truy hỏi về cuộc trao đổi giữa họ.
Khi đã ăn sáng xong, Tây Tây đứng dậy, nói với Tô Dung: "Đi thôi? Chúng ta lên boong thuyền."
Tô Dung gật đầu. Hôm nay họ không cần đến những khu vực cũ để điều tra nữa, thời gian rất dư dả. Việc tìm nhân viên để xác minh suy đoán của cô cũng chưa cần gấp.
Lên đến boong thuyền, họ ngoài ý muốn phát hiện Tiểu Lưu và Chu Hâm cũng đang ở đó. Hai người họ vô cùng ung dung, thậm chí không biết kiếm đâu ra kính râm, đang nằm dài trên ghế tắm nắng, hưởng thụ làn gió biển.
Tô Dung nhịn không được hỏi: "Hai người thật sự là khách du lịch à?"
Tiểu Lưu lười biếng kéo kính râm xuống một chút, cười nhạt: "Dù sao những nơi cần điều tra hôm qua cũng đã thăm dò xong rồi. Những khu vực còn lại không phải chỗ chúng tôi có thể vào. Hôm nay cứ tạm gác chuyện đó sang một bên, đợi mấy người anh Trịnh quay về báo cáo rồi tính tiếp."
Hắn ta rất hiểu rõ thực lực của mình. Một khi bước chân vào quái đàm, nếu chỉ dựa vào bản thân thì chắc chắn sẽ chết. Nhưng nếu không tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm, chỉ cần có người khác dẫn dắt, thì khả năng sống sót sẽ cao hơn rất nhiều.
Chu Hâm cũng bị Tiểu Lưu thuyết phục. Dù tự nhận bản thân có thực lực để tự thông quan một quái đàm, nhưng nếu có thể giảm bớt nguy hiểm, ai mà không muốn chứ?
Tình huống này giống hệt khi còn đi học. Nếu chỉ có một mình không làm bài tập hè, chắc chắn sẽ lo lắng. Nhưng nếu có cậu bạn thân cũng nói rằng cậu ta cũng không làm, vậy thì dũng khí làm loạn tự nhiên sẽ trỗi dậy.
Tô Dung liếc nhìn Tiểu Lưu và người đàn ông mặc áo lông – anh Trịnh. Cô không hiểu vì sao hai người họ lại có quan hệ thân thiết đến vậy, nên không kìm được mà hỏi thẳng:
“Lúc trước hai anh đã quen biết nhau rồi sao?”
Tiểu Lưu cười đầy tự hào:
“Nói ra chắc cô không tin, nhưng bọn tôi thật sự quen biết từ trước! Lần đầu tiên tôi vào quái đàm, may mắn được anh Trịnh dẫn dắt, nhờ vậy mới thông quan được! Sau đó bọn tôi trở thành bạn bè ngoài đời thực. Đây là lần thứ hai chúng tôi cùng gặp nhau trong quái đàm đấy.”
Tô Dung nghe xong cũng không biết nên kinh ngạc vì hai người họ thật sự quen nhau, hay nên bất ngờ khi một người như Tiểu Lưu lại có thể vượt qua được hơn một quái đàm.
Có lẽ vẻ mặt cô quá rõ ràng, nên Tiểu Lưu ho khan một tiếng, vội vàng giải thích:
“Thật ra mấy năm trước, quái đàm không khó như bây giờ. Tôi cũng không biết vì sao độ khó lại đột nhiên tăng vọt như vậy. Những quái đàm tôi từng thông quan đều là từ mấy năm trước. Còn năm nay, đây là lần đầu tiên tôi tiến vào quái đàm.”