Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 147
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:02:54
Lượt xem: 10
Bên cạnh quầy chính là cầu thang lên lầu. Cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ bên cạnh, Tô Dung quay đầu lại, trên mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, hỏi:
"Sao vậy ạ?"
Chị Đường nhìn cô đầy hứng thú, chậm rãi hỏi:
"Tại sao em lại muốn dán kín bồn tắm?"
Tô Dung vừa bước lên cầu thang vừa thản nhiên đáp:
"Bởi vì trong nhà vệ sinh em phát hiện một tờ giấy, trên đó có ghi không nên sử dụng bồn tắm."
Cô không cần phải nói dối về chuyện này. Nếu như mỗi phòng đều có tờ giấy như vậy, rất có thể chị Đường cũng đã phát hiện ra. Còn nếu đây chỉ là manh mối riêng của phòng cô, vậy có lẽ các phòng khác cũng sẽ có những gợi ý tương tự. Trong quái đàm, loại đầu mối này thường đóng vai trò bổ sung cho nhau.
Hiện tại, quái đàm vẫn chưa có dấu hiệu yêu cầu điều tra viên phải cạnh tranh khốc liệt, nên nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, cô cũng không cần thiết phải che giấu quá nhiều. Hơn nữa, nhân cơ hội này, cô có thể tiếp tục củng cố hình tượng một cô gái nhỏ đơn thuần và dễ tin người.
Nghe câu trả lời của cô, ánh mắt chị Đường không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, mà lại như đang cân nhắc điều gì đó. Một lát sau, chị ta hỏi tiếp:
"Vậy tại sao không bảo nhân viên dọn dẹp bồn tắm luôn đi? Như vậy chẳng phải sẽ được yên tâm mãi mãi sao?"
Tô Dung lập tức cảnh giác. Đây là đang thăm dò mình sao?
Nhưng cô nhanh chóng giữ vững biểu cảm, giả vờ như vừa mới ngộ ra điều gì đó, tỏ vẻ tiếc nuối:
"Đúng nha! Sao em không nghĩ đến cách đó chứ!"
Sau đó, cô ngượng ngùng gãi đầu, cười hối lỗi:
"Em quên mất là có thể làm như vậy. Đáng tiếc mới vừa rồi đã nói với nhân viên rồi, bây giờ mà đổi ý thì cũng hơi ngại..."
Chị Đường không nói gì thêm, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý. Hai người tiếp tục bước lên tầng hai.
Vừa đi ra boong thuyền, một không gian rộng lớn mở ra trước mắt họ. Mặt biển xanh thẳm kéo dài đến tận chân trời, những con sóng cuồn cuộn xô vào nhau, ánh mặt trời mờ nhạt bị che khuất bởi lớp mây dày. Một lớp sương mỏng lơ lửng trên mặt nước, khiến cảnh vật trông m.ô.n.g lung như một ảo ảnh.
Gió biển lồng lộng thổi qua, cuốn đi phần nào mùi tanh nồng nặc khi nãy. Bầu trời không có lấy một cánh chim, mặt biển cũng chẳng có dấu hiệu của sự sống, tựa như một hòn đảo hoang bị tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Chị Đường vừa đặt chân lên boong thuyền đã duỗi người một cách lười biếng, dáng vẻ thướt tha đầy quyến rũ. Cô ấy đi đến lan can, tựa hờ vào đó, một tay kẹp điếu thuốc, vừa hút vừa lẩm bẩm:
"Haizz, trước đây còn nghĩ dịp Tết sẽ đi ngắm biển, không ngờ lại hoàn thành được nguyện vọng trong quái đàm. Chỉ là... biển ở đây xấu quá, nhìn mà phát chán."
Tô Dung không có tâm trạng để thưởng thức phong cảnh hay mỹ nhân, cô lặng lẽ quan sát xung quanh. Ở phía bên kia boong thuyền là khu vực nhà hàng ngoài trời, có một nhân viên mặc đồng phục xanh dương đang ngồi trong một chiếc lều nhỏ. Cách đó không xa là một cửa hàng tổng hợp, nhìn qua có vẻ bày bán rất nhiều đồ đạc phong phú.
Cô suy đoán phòng y tế có thể nằm bên trong cửa hàng tổng hợp. Nhưng theo quy tắc, trừ hàng hóa trong cửa hàng ra thì tất cả các dịch vụ trên thuyền đều miễn phí. Nếu vậy, tại sao lại có người cần mua đồ ở đó? Số tiền dùng trong cửa hàng tổng hợp có phải là tiền của quái đàm không? Nếu đúng như vậy, thì 100 tệ quái đàm trong tay cô cũng chẳng phải con số lớn lao gì.
Chị Đường chú ý thấy cô đang nhìn về phía cửa hàng, liền hỏi:
"Em muốn đi cửa hàng tổng hợp sao?"
Tô Dung cười ngại ngùng:
"Em không có tiền, đi cũng chẳng mua được gì."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/147.html.]
Chị Đường khoác vai cô đầy hào phóng:
"Không sao cả, chị đi với em!"
Hai người vừa định bước về phía cửa hàng thì bất chợt cánh cửa cầu thang lại vang lên tiếng động.
Cả hai đồng loạt quay đầu, nhìn thấy ba người đang cùng nhau bước lên.
Đó là một tổ hợp hai nam một nữ. Người đàn ông đầu tiên mặc áo khoác da, tóc cắt ngắn, trông có vẻ khá lạnh lùng. Người thứ hai thì mặc áo sơ mi với quần jean, mái tóc cắt thành từng vệt trông như mã vạch. Còn cô gái duy nhất trong nhóm có vóc người thon nhỏ, tóc ngắn gọn gàng, nhìn qua có vẻ rất ngoan ngoãn đáng yêu.
Vừa nhìn thấy hai cô gái đã đứng sẵn trên boong thuyền, cô gái kia lập tức vui vẻ bước nhanh tới, cười rạng rỡ:
"Xin chào hai người! Tôi là Tề Hàn, chúng ta có thể cùng nhau đi dạo không?"
Có vẻ cô ấy đã nhận ra cả hai đều là điều tra viên, mà trong quái đàm này, điều đó cũng không quá khó đoán.
Tô Dung mỉm cười giới thiệu:
"Em là Tiểu Tiểu, còn đây là chị Đường."
Chị Đường gật đầu nhẹ với Tề Hàn, sau đó liếc sang hai người đàn ông kia với ánh mắt quyến rũ.
Tên đầu mã vạch lập tức đỏ mặt, giọng nói hơi lắp bắp:
"Tôi... tôi là Tiền Hạo Vũ! Đây là lần thứ hai tôi tham gia quái đàm!"
"Ngô Úy." Người đàn ông áo da chỉ nói một câu ngắn gọn, giọng điệu lạnh lùng, thái độ dửng dưng.
Tô Dung thầm đánh giá. Trong năm người ở đây, chỉ có Tiền Hạo Vũ tiết lộ số lần tham gia quái đàm của mình. Trông anh ta có vẻ hơi vụng về, nhưng ai dám chắc đây không phải là cách anh ta cố tình làm để khiến người khác mất cảnh giác?
Tề Hàn hào hứng đề nghị:
"Chúng ta có nên chờ thêm những điều tra viên khác không? Trước đó mọi người có gặp ai khác không?"
Tô Dung vẫn giữ nguyên chiến thuật "ẩn thân", để mặc cho chị Đường lên tiếng.
Chị Đường gật đầu:
"Chờ đi, đây là thời điểm dễ dàng tập hợp tất cả điều tra viên lại. Chúng tôi chưa gặp ai khác, có lẽ tôi và Tiểu Tiểu là những người ra đầu tiên."
Mọi người đều đồng tình với ý kiến này.
Nhìn sang khu nhà hàng, Tô Dung nhỏ giọng hỏi:
"Chúng ta có nên gọi một ít đồ ăn trong lúc chờ không? Dù sao cũng là miễn phí."
Cô có một số điều cần kiểm chứng.
Tề Hàn lập tức phấn khởi gật đầu:
"Được nha! Tôi còn chưa được ăn đồ trên du thuyền bao giờ! Nghe nói cao cấp lắm!"