Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 146
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:00:56
Lượt xem: 11
Tô Dung vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, nhưng trong lòng đã căng thẳng.
Cô thận trọng đưa tay vào túi áo.
Ngoài [Ví sinh tiền] và ghim cài áo, bên trong còn có một tấm thẻ bài—
Thẻ bài của [Xẻng phệ linh]!
Đây là vũ khí duy nhất có thể đối phó với quỷ quái. Dù không thể đánh bại boss thật sự, nhưng nếu chỉ là tiểu quỷ, có lẽ vẫn có cơ hội.
Tô Dung nắm chặt cái xẻng trong tay, cảm giác an toàn hơn hẳn. Trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ—nếu đập nát bồn tắm, liệu có giải quyết được nguy hiểm không? Nhưng ngay sau đó, cô lập tức bác bỏ ý định này. Nếu như bồn tắm là một vật phong ấn nào đó, chẳng phải đập vỡ nó lại càng rước họa vào thân sao?
Cô đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn bồn tắm một lúc, nhưng chẳng thấy điều gì bất thường. Sau cùng, cô quyết định không động vào nó nữa mà xoay người rời đi. Chỉ đến khi cửa nhà vệ sinh khép lại, cô mới nhẹ nhàng thở phào.
Ngồi lại trên giường, cô suy nghĩ một chút rồi hạ quyết tâm—một lát nữa phải tìm nhân viên trên thuyền, bảo họ kiếm một tấm ván để đậy kín bồn tắm. Những thứ nguy hiểm nhìn thấy rõ ràng thế này, có thể tránh thì cứ tránh.
Sau khi chỉnh lại trang phục, cô thu nhỏ cái xẻng rồi nhét vào trong tay áo, đứng dậy mở cửa.
Bước ra ngoài, cô mới nhận ra phòng của mình nằm ở cuối hành lang. Vị trí này không hề thuận lợi chút nào—quá xa lối ra, dù là di chuyển hay chạy trốn đều không tiện.
Việc đầu tiên cần làm là kiểm tra số phòng. Theo quy tắc thứ mười ba, số phòng có tầm quan trọng nhất định, tuyệt đối không thể quên.
—1225—
Tô Dung lẩm nhẩm con số trong đầu rồi lấy bút ghi nhanh lên cánh tay. Nếu như có thứ gì đó khiến cô quên mất số phòng của mình, thì ít nhất vẫn còn dòng chữ này nhắc nhở.
Cô vừa cất bút thì chợt nghe thấy tiếng cửa mở từ phòng 1233 gần đó.
Một người phụ nữ bước ra. Đó là một mỹ nhân tóc ngắn vô cùng quyến rũ, trên người mặc một chiếc váy đỏ ôm sát, phần đuôi váy hơi sút chỉ, trông như đã bị xé đi cho gọn gàng hơn.
Chị ta tựa lưng vào tường, dáng vẻ lười biếng nhưng phong tình:
"Chào buổi sáng, cô gái nhỏ."
Tô Dung chớp mắt mấy cái. Trong quái đàm này, khuôn mặt của cô trông trẻ con hơn nhiều so với thực tế, mà quần áo trên người cũng biến thành một chiếc hoodie màu hồng.
Cô không phản bác cách xưng hô kia mà mỉm cười đáp lại:
"Chào chị. Chị có muốn cùng đi dạo trên thuyền không?"
Người đẹp cười nhẹ, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên:
"Gọi chị là chị Đường là được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/146.html.]
Vừa nói, chị ta vừa tiện tay rút từ túi ra một hộp thuốc lá.
"Có phiền không nếu chị hút thuốc?"
Thấy hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa xuất hiện, Tô Dung không giấu được sự kinh ngạc:
"Không phiền… Nhưng mà, trong quái đàm cũng có thể mang theo mấy thứ này sao?"
Chị Đường châm thuốc, rít nhẹ một hơi, làn khói mờ ảo phảng phất quanh môi:
"Sao có thể chứ. Đây là đạo cụ trong quái đàm."
Tô Dung làm ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng đã bắt đầu suy đoán về công dụng của hộp thuốc. Nếu là đạo cụ, vậy chắc chắn không chỉ đơn thuần để hút cho vui.
Mà dám công khai lấy ra như vậy, chắc chắn chị Đường không sợ người khác cướp đi. Điều này chỉ có hai khả năng: một là chị ta đủ tự tin để bảo vệ nó, hai là hộp thuốc này có vấn đề.
Dù thế nào, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Cô cười nhẹ, nói một cách tự nhiên:
"Vậy em gọi chị là chị Đường nhé. Còn chị cứ gọi em là Tiểu Tiểu."
Sau đó, cô gãi đầu, ra vẻ ngây thơ:
"Vậy chúng ta đi thôi?"
Chị Đường vuốt mái tóc ngắn, gật đầu rồi lắc lư bước đi. Trông chị ấy có vẻ xinh đẹp kiều diễm, nhưng dáng đi lại vô cùng gọn gàng, dứt khoát.
Càng đến gần cầu thang, mùi tanh của biển càng nồng đậm. Có lẽ vì tầng hai là boong thuyền, khoảng cách với mặt biển rất gần.
Cuối hành lang có một quầy gỗ nhỏ, sau quầy là một nhân viên mặc đồng phục màu xanh lá cây. Thấy hai người tiến đến, nhân viên lễ phép mỉm cười:
"Chào buổi sáng hai vị, hoan nghênh đến với du thuyền Giao Nhân. Chúc hai vị có một chuyến đi bốn ngày vui vẻ."
Tô Dung lễ phép gật đầu, sau đó nói thẳng vào vấn đề:
"Xin hỏi, có thể giúp tôi đậy kín bồn tắm trong phòng không? Tôi không có thói quen sử dụng bồn tắm, thấy hơi bất tiện."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Sở dĩ cô không yêu cầu dọn hẳn đi là vì lo lắng bồn tắm này có thể là một vật phong ấn nào đó. Nếu thẳng tay vứt bỏ, lỡ như có vấn đề gì thì nguy to. Cứ để yên nhưng bịt kín lại, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhân viên mặc áo xanh hơi sững sờ một chút, nhưng rất nhanh đã gật đầu đáp:
"Tất nhiên là được. Chúng tôi sẽ sắp xếp ngay lập tức. Trước khi cô quay về, bồn tắm sẽ được dán kín lại."