Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 143

Cập nhật lúc: 2025-03-26 18:50:08
Lượt xem: 9

Dù có đạo cụ bảo vệ, nhưng cậu vẫn không đi quá xa. Khi Tô Dung hỏi lý do, cậu đáp rất hồn nhiên:

"Tại sao phải đi? Anh Mai bảo chỉ nên đi loanh quanh gần đây thôi mà?"

"Anh ấy nói vậy là với những người không che giấu được hơi thở, nhưng cậu thì khác." Cô cố ý trêu chọc.

Tạ Kha Kha ngớ người, gãi đầu: "Hả? Vậy à? Nhưng tôi ngốc lắm, lỡ có chuyện gì thì sao?"

Tô Dung bật cười, vỗ vai cậu một cái, chân thành nói: "Làm tốt lắm, cứ giữ vững suy nghĩ này nhé."

Sau khi trở về, cả nhóm không lập tức về ký túc xá mà tập trung trong phòng thí nghiệm để thảo luận. Mặc dù phạm vi hoạt động chỉ gói gọn trong một tiểu khu nhỏ, nhưng vẫn có người gặp phải chuyện kỳ quái.

Ví dụ như "người xui xẻo số 1"—anh ta vô tình chứng kiến một cuộc cãi vã giữa dân địa phương.

Lý do gây tranh cãi nghe qua đã thấy hoang đường:

"Quỷ anh nuôi có phải đã ăn mất quỷ của tôi không?!"

Ban đầu, người xui xẻo số 1 còn tưởng rằng họ có giọng địa phương, phát âm "con rùa" thành "quỷ". Anh ta đứng đó ngẩn ngơ suy nghĩ: "Rùa có thể ăn thịt đồng loại sao?"

Chính vì mãi suy tư vấn đề này mà anh ta bỏ lỡ cơ hội rời đi, bị hai người kia kéo lại làm trọng tài.

Dân địa phương A giận dữ: "Quỷ nhà tôi rất yếu, bình thường chỉ ăn linh hồn của động vật nhỏ như gà, thỏ, hoặc đi quanh đây hút linh hồn mèo chết. Vậy mà sáng nay nó ra ngoài rồi không về nữa! Hu hu hu—"

Dân địa phương B lạnh nhạt: "Quỷ nhà anh mất tích thì liên quan gì đến tôi? Ai nuôi quỷ mà không để nó ra ngoài? Sao anh cứ khăng khăng là quỷ nhà tôi ăn nó chứ?"

Người xui xẻo số 1 bắt đầu run rẩy, không dám hé răng. Anh ta sợ lộ thân phận điều tra viên, đến lúc đó dân địa phương B sẽ thả quỷ ra "thịt" mình.

Dân địa phương A gào lên: "Tôi đã điều tra kỹ! Quỷ ra ngoài vào khoảng thời gian đó chỉ có của anh! Hơn nữa quỷ nhà anh mạnh như vậy, hoàn toàn có khả năng ăn mất quỷ của tôi!"

Dân địa phương B nhướng mày: "Anh có bằng chứng không? Đừng có vu khống!"

Hai người đồng loạt quay sang người xui xẻo số 1: "Cậu nói xem, ai đúng?"

Người xui xẻo số 1 méo mặt, khóc không ra nước mắt. "Má nó, tôi biết ai đúng được chứ?!"

Không trách được dân phong thế giới quái đàm lại mạnh mẽ như vậy, hóa ra nhà nào cũng nuôi quỷ!

May mà anh ta nhanh trí, giả vờ câm điếc, cuối cùng thoát thân an toàn.

Nghe xong câu chuyện này, Tô Dung vô thức nhớ đến Tiểu Âm và Tiểu Dương trong quái đàm quy tắc taxi. Ban đầu cô tưởng họ là trường hợp đặc biệt, nhưng xem ra việc nuôi quỷ trong thế giới này là điều quá đỗi bình thường.

Cũng đúng thôi. Thế giới này đầy rẫy quỷ quái, không đánh lại thì chỉ còn cách thích nghi, nuôi một con tiểu quỷ để bảo vệ mình.

Tuy nhiên, điều này chỉ phổ biến ở những nơi "nó" thống trị, nơi âm khí hoành hành. Nếu ở thế giới thực, việc nuôi quỷ sẽ phải trả cái giá rất đắt, hơn nữa phần lớn người nuôi quỷ đều mang dã tâm xấu xa.

Cả nhóm đồng loạt bày tỏ sự đồng cảm với người xui xẻo số 1, nhưng cũng không quên cười nhạo anh ta.

"Ai bảo anh dám hóng hớt chuyện của dân địa phương? May là chưa bị kéo vào quái đàm quy tắc đấy!"

Tô Dung: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/143.html.]

Cảm giác như bị nói móc vậy.

Còn về "người xui xẻo số 2", chuyện của anh ta xảy ra trong một tiệm ăn mà Mai Lạc từng khen là "vô cùng ngon".

Theo lời kể của anh ta, ban đầu anh ta chỉ đi ngang một quán cơm nhỏ cũ kỹ, không có ý định ghé vào. Nhưng đột nhiên, một mùi thơm mê người lan tỏa khiến anh ta vô thức bước vào trong.

Đến khi hoàn hồn, anh ta đã ngồi xuống bàn, trước mặt là bà chủ đang cười híp mắt, khuôn mặt được phủ một lớp phấn trắng dày cộm.

Bà chủ đưa thực đơn, giọng nói kéo dài đầy kỳ dị:

"Vị khách này muốn ăn gì~?"

Người xui xẻo số 2 suýt nữa sợ đến tè ra quần, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

Nhớ lại lời dặn của Xã trưởng, ai mà chẳng nhìn ra tiệm này có vấn đề?

Dù vậy, anh ta cũng biết lúc này mà đứng dậy bỏ chạy thì hậu quả sẽ rất khó lường, nên đành cố gắng giữ bình tĩnh, gượng cười nói:

"Tôi có thể xem thực đơn trước không?"

Dưới ánh đèn ấm áp của quán ăn nhỏ, bà chủ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt thực đơn trước mặt người khách mới:

"Tất nhiên rồi, mời anh chọn món."

Người xui xẻo số 2 cầm lấy thực đơn, trong lòng thầm nghĩ sẽ gọi món chay để tránh rắc rối. Nhưng khi mắt anh ta lướt qua danh sách món ăn, trái tim không khỏi giật thót. Trên thực đơn ghi rõ những cái tên đầy ám ảnh như: "Mảnh phổi vợ chồng", "Tai rõ mắt sáng", "Xương cốt thơm nồng"...

Người xui xẻo số 2 nuốt nước bọt, bàn tay cầm thực đơn khẽ run. Anh ta không dám nghĩ sâu hơn về nguyên liệu bên trong những món này.

Bà chủ vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh, ánh mắt có chút thúc giục:

"Sao khách lại chần chừ lâu thế? Những người khác vẫn đang đợi đấy."

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Anh ta giật mình ngước lên, chỉ thấy những vị khách trong quán đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình. Trong ánh mắt họ không có vẻ gì là đang chờ đợi một thực khách gọi món, mà giống như… một đàn thú săn mồi nhìn thấy con mồi đang do dự.

Người xui xẻo số 2 hít sâu một hơi, vội vàng nặn ra một nụ cười:

"Bà chủ, có thể giúp tôi hâm nóng bánh bao không?"

Bà chủ khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó mà diễn tả, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Bà ta không lấy tiền, chỉ lặng lẽ nhận bánh bao từ tay anh ta, quay vào bếp.

Người xui xẻo số 2 cầm chiếc bánh bao ấm nóng trở ra ngoài, bước chân nhanh hơn cả khi chạy trốn khỏi quái đàm trước đó.

Sau khi nghe xong câu chuyện, nhóm sinh viên xôn xao bàn tán. Một nữ sinh tính tình nóng nảy không nhịn được mà hỏi:

"Vậy sao cậu thoát ra được? Chỉ nhờ bánh bao thôi à?"

"Ừ, may mà anh Mai phát đồ ăn cho tôi trước đó." Anh ta thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa hết sợ hãi.

Cả nhóm nhìn nhau đầy cảm khái, không ngờ cách thoát hiểm lại đơn giản đến vậy.

Ở phía sau, Mai Lạc lặng lẽ quan sát, trong mắt hiện lên một tia cười bất đắc dĩ. Bọn họ vừa mới bước chân vào thế giới quái đàm mà đã gặp phải tình huống này. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, càng sớm va chạm với nguy hiểm, sau này mới có thể thích ứng nhanh hơn.

Anh vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người:

Loading...