Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 138

Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:00:44
Lượt xem: 3

Nếu như xe buýt không thể dừng lại ở trạm cuối, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Tô Dung hiểu rất rõ suy nghĩ của quỷ quái—nếu không thể làm khó cô, chúng sẽ chuyển sang làm khó những người khác. Dù sao thì, chỉ cần chiếc xe này gặp sự cố, tất cả hành khách đều sẽ c.h.ế.t chung. Một vụ tai nạn thảm khốc sẽ xảy ra, và những linh hồn tuyệt vọng này sẽ trở thành bữa tiệc hoàn hảo.

Nhưng vấn đề là, theo quy tắc, khi số hành khách trên xe vượt quá mười người, cô chỉ có thể trả lời nếu người khác chủ động mở miệng nói chuyện với mình. Mà người duy nhất có thể chủ động lên tiếng trên chiếc xe này chính là cô bé kia.

Hiện tại, cô bé hoàn toàn không có ý định trò chuyện với cô, đồng nghĩa với việc cô không thể hành động tùy tiện.

Chỉ có thể trông chờ vào cô gái ngồi phía trước, hy vọng cô ấy đủ thông minh để tự mình xử lý tình huống này.

Nhưng rõ ràng, cô gái đó bắt đầu hối hận. Nếu biết trước tình huống này khó nhằn như vậy, cô ấy đã không nhận lời giúp đỡ cô bé rồi! Giờ thì tiến thoái lưỡng nan, cô ấy chẳng biết phải làm thế nào mới đúng.

Mà vấn đề là, cô bé này không hề làm gì cả—chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, tự chơi một mình.

Cô gái sốt ruột đến mức muốn gào lên: Em nói gì đi chứ! Ít nhất cũng phải cho chị biết em muốn gì! Trước đó, những người khác đều chủ động lên tiếng làm khó "đại lão" ngồi phía sau, nhưng tại sao đến lượt cô thì lại im lặng như thế này?

À không đúng… nhóm thứ ba lên xe cũng im lặng. Khi đó, Tô Dung đã làm cách nào để phá giải tình huống nhỉ?

Cô gái nghĩ mãi mà không ra.

Cô ấy nhớ rất rõ những gì Tô Dung đã làm—cô ấy chỉ giả vờ bị bệnh, sau đó lợi dụng cơ hội để yêu cầu mọi người duy trì trật tự. Nhưng tại sao lại phải làm như vậy? Liệu có ẩn ý gì trong hành động đó?

Trong vô thức, cô gái nhìn về phía Tô Dung, hy vọng nhận được một chút gợi ý.

Nhưng Tô Dung chỉ hơi nghiêng mặt, tránh ánh mắt của cô ấy.

Cô không dám mạo hiểm. Nếu như việc trao đổi ánh mắt cũng được xem là vi phạm quy tắc thì sao?

Cô gái cắn môi, cuối cùng cũng quyết định thử:

"Người bạn nhỏ, em có cần chị giúp gì không?"

Cô bé ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có ạ."

Cô gái không cam tâm, hỏi lại: "Thật sự không có sao?"

"Thật sự không có."

"...?"

Tình thế rơi vào bế tắc.

Đúng lúc này, Tô Dung nhạy bén nhận ra—xe buýt vốn dĩ đã có dấu hiệu giảm tốc độ, nay lại bất ngờ tăng tốc.

Tô Dung ngồi hơi xa, còn cô bé thì nhỏ con, dù thị lực có tốt đến đâu, cô cũng không thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra ở phía trước.

Bỗng nhiên, cô gái phía trước chợt sáng mắt, hỏi cô bé:

"Cô bé, em có thể giúp chị gọi chị gái mặc áo đen ở hàng ghế phía sau không?"

Trong lúc đứng lên duy trì trật tự, lần đầu tiên cô gái này thấy rõ khuôn mặt của "đại lão" hàng sau.

Cô bé không hỏi tại sao cô gái kia không tự gọi, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhảy xuống ghế, lớn tiếng gọi:

"Chị ơi, chị này gọi chị!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/138.html.]

Tô Dung mừng đến muốn rơi nước mắt.

Mặc dù đồng đội của cô không tự mình giải quyết được vấn đề, nhưng ít ra cô ấy đủ thông minh để chuyển vấn đề này cho cô—điều này đã giỏi hơn 90% đồng đội mà cô từng gặp rồi!

Có được sự chủ động từ cô bé, Tô Dung suy nghĩ một chút, sau đó vẫy tay:

"Em có thể sang chỗ chú kia ngồi một lát được không?"

Người đàn ông mà cô chỉ tay vào vốn đang cúi đầu, nghe vậy thì đột ngột ngẩng lên, trông như sắp quay lại mắng cô một trận. Anh ta còn chưa hiểu nổi mình đã đắc tội gì, tại sao bỗng dưng lại bị gọi tên?

Cô gái ngồi phía trước cũng có cùng thắc mắc. Nhưng cô đã quyết định nhờ đến "đại lão" giúp đỡ, tất nhiên sẽ không dám phản bác quyết định của cô ấy. Quan trọng nhất là, nếu cô bé này đổi mục tiêu sang làm khó người đàn ông kia, thì cô sẽ được an toàn, đúng không?

Thấy cô gái không lên tiếng ngăn cản, cô bé ngoan ngoãn gật đầu, đi đến chỗ người đàn ông kia.

Cuối cùng, Tô Dung cũng xác nhận được một tin quan trọng—vị trí của cô bé không ảnh hưởng đến tốc độ xe buýt. Điều thực sự ảnh hưởng chính là tiến độ giải quyết vấn đề!

Nắm được điểm mấu chốt này, cô liền vẫy tay, cười dịu dàng:

"Nào, chị chơi với em được không?"

"Được ạ!" Cô bé vui vẻ đáp, rồi chạy chậm về phía sau xe.

Lúc này, người đàn ông phía trước thở phào nhẹ nhõm. Anh ta dần nhận ra Tô Dung không có ý hại mình, mà chỉ đang thử nghiệm điều gì đó.

Đến khi cô bé tiến lại gần, Tô Dung mới để ý—cô bé đi hơi cà nhắc. Chắc hẳn chân của cô bé đã gặp vấn đề gì đó.

Chờ cô bé đứng bên cạnh, Tô Dung nhẹ giọng hỏi:

"Chị có thể xem chân của em một chút không?"

Nghe vậy, cô bé bất giác lùi về sau một bước, trong mắt lóe lên sự sợ hãi:

"Không… có thể không được không ạ?"

Ngay lập tức, xe buýt lại tăng tốc.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Tô Dung nhíu mày. Cô lập tức hiểu ra—tốc độ xe có liên quan trực tiếp đến tâm trạng của bé gái.

Nhưng tại sao cô bé này lại sợ người khác nhìn chân mình đến thế? Rõ ràng có một bí mật nào đó đằng sau chuyện này!

Cô không hỏi ngay, tránh làm cô bé hoảng sợ thêm. Thay vào đó, cô nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, đổi chủ đề:

"Em tên là gì vậy?"

"Thiến Thiến ạ."

"Người bạn nhỏ Thiến Thiến, chị là một thám tử. Em có biết thám tử là gì không?"

Cô bé lắc đầu.

Tô Dung kiên nhẫn giải thích:

"Thám tử là người có thể phát hiện ra vấn đề, cũng là người giúp đỡ người khác giải quyết khó khăn."

Cô bé tròn mắt nhìn cô, rồi ngập ngừng hỏi:

"Cho nên chị muốn xem chân em… là để phát hiện vấn đề sao?"

Loading...