Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 131

Cập nhật lúc: 2025-03-25 22:41:22
Lượt xem: 6

Nghe thấy câu nói đó, bà chủ lập tức biến sắc:

"Cái gì?! Đoàn du lịch Trường Thịnh?"

Lúc đầu, bà chỉ nghĩ rằng bạn trai của cô gái này đơn thuần là một kẻ lừa tình. Không ngờ, hắn ta thậm chí còn có ý định lấy mạng cô!

Sắc mặt bà chủ trở nên nghiêm túc hẳn:

"Chính miệng cậu ta nói với cô là đã đăng ký cho cô vào Đoàn du lịch Trường Thịnh sao?"

Tô Dung giả vờ ngây thơ, gật đầu đáp:

"Đúng vậy, sao thế ạ? Tôi đến từ một thành phố nhỏ, chưa từng nghe qua đoàn du lịch này."

"Không…" Bà chủ do dự một chút rồi quyết định không gây thêm rắc rối: "Không có gì đâu."

Thấy bà chủ có vẻ lảng tránh, Tô Dung tất nhiên không thể bỏ qua. Cô giả vờ lo lắng, cẩn thận hỏi lại:

"Sao vậy ạ? Chẳng lẽ đoàn du lịch này rất đắt sao? A Cương đã dành dụm rất nhiều tiền chỉ vì tôi sao?"

Nhìn dáng vẻ đó của cô, bà chủ tức đến mức không biết phát tiết vào đâu. Bạn trai cô đã lên kế hoạch g.i.ế.c cô, vậy mà cô vẫn còn ở đây lo lắng cho hắn? Thật sự là ngốc đến mức khiến người khác không thể chịu nổi!

Không nhịn được nữa, bà chủ dứt khoát nói thẳng:

"Cô có biết Đoàn du lịch Trường Thịnh là do 'Chìa khóa cứu đời' thành lập không?"

"'Chìa khóa cứu đời' là gì ạ?" Tô Dung giả vờ kinh ngạc, rồi chần chừ bổ sung: "Không phải bọn họ phục tùng... cái đó đó sao?"

Cô cố ý nói mơ hồ, nhưng bà chủ nghe là hiểu ngay. Nhận ra cô gái này không hoàn toàn ngu ngốc, bà chủ càng muốn giúp cô thoát khỏi nguy hiểm:

"Đúng vậy! Đoàn du lịch đó vốn dĩ được lập ra để... phục vụ cái đó đó. Cô tự nghĩ xem, nếu đã vào đó thì sẽ có kết cục gì!"

Quả nhiên đúng như suy đoán ban đầu của Tô Dung. Từ trước, cô đã biết dân địa phương đi vào Vườn Bách Thảo Màu Đỏ đều là để "nó" ăn no. Nhưng cô từng nghĩ rằng đoàn du lịch chỉ là một bên hợp tác với 'Chìa khóa cứu đời', không ngờ cả hai vốn cùng một phe.

Vậy chuyến du thuyền sắp tới cũng có mục đích tương tự sao? Nhưng theo suy luận trước đó của cô, 13 người tham gia chuyến đi đều là điều tra viên. Điều đó có nghĩa là, khác với Vườn Bách Thảo, lần này không có ai tình nguyện hiến tế cho "nó".

Vậy rốt cuộc, bọn chúng cần gì từ các điều tra viên?

Trong lúc Tô Dung đang suy nghĩ, bà chủ lại tiếp tục khuyên nhủ:

"Tôi nói này, cô gái, cô nên lập tức chia tay thằng đó đi! Không chỉ vậy, còn phải tìm cách đưa chính hắn vào Đoàn du lịch Trường Thịnh!"

Nghe xong, suýt chút nữa Tô Dung không nhịn được cười. Nếu chuyện này thực sự rơi vào cô, cô tuyệt đối sẽ còn làm ác hơn thế nữa.

Cô lập tức giả vờ bừng tỉnh, bày ra vẻ mặt đầy căm phẫn phụ họa theo lời bà chủ. Sau khi kiên nhẫn lắng nghe bà chủ mắng đàn ông cặn bã một hồi, cô giả vờ vô tình nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/131.html.]

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Nếu tôi có thể làm việc ở 'Tập đoàn Tích Tắc' thì tốt biết mấy."

Bà chủ gật đầu tán thành:

"Đúng vậy! Phụ nữ phải tự kiếm tiền, có tiền thì sợ gì không tìm được đàn ông tốt? Chỉ là muốn vào 'Tập đoàn Tích Tắc' thì phải có thành tích xuất sắc mới được."

"Chờ sau khi tôi về quê, nhất định sẽ cố gắng hết sức, tranh thủ một ngày nào đó có thể dựa vào bản lĩnh của mình để đến thành phố lớn." Tô Dung làm ra vẻ đầy ý chí chiến đấu, sau đó hỏi: "À, bà chủ có biết trụ sở chính của 'Tập đoàn Tích Tắc' ở đâu không? Trước khi rời đi, tôi muốn ghé qua xem thử, để khích lệ bản thân."

Bà chủ hào hứng đáp:

"Tất nhiên rồi! Đúng là nên đi xem một chút. Trụ sở chính của họ nằm ở số 444 đường Kim Tuyền. Tuy hơi xa một chút, nhưng có xe buýt đi thẳng đến đó."

Vừa nghe thấy dãy số này, Tô Dung liền cảm thấy chẳng lành. Một tập đoàn lớn sao lại lấy con số xui xẻo như vậy làm địa chỉ trụ sở chính? Lẽ ra nên là 888 mới đúng chứ!

Dù sao thì, biết được địa chỉ cũng là một thu hoạch lớn. Hơn nữa, biết rằng có thể dễ dàng đi đến đó bằng xe buýt lại càng thuận lợi hơn.

Cô chân thành nói:

"Cảm ơn bà chủ đã nói với tôi nhiều như vậy. Nếu không có bà, có lẽ tôi đã bị lừa mà không hề hay biết."

"Không có gì, chỉ cần cô nghe lời tôi khuyên là tốt rồi." Bà chủ vui vẻ vỗ vai cô, sau đó nhiệt tình hỏi: "Cô có mang theo tiền không?"

Tô Dung cười khổ:

"Tôi sẽ không do dự đâu, chỉ là… thật sự bây giờ tôi không mang theo tiền. Muốn đòi anh ta thì…" Cô giả vờ thở dài.

Bà chủ lập tức vung tay hào phóng:

"Không sao, chỉ là tiền xe thôi mà! Tôi cho cô là được."

Nói xong, bà lấy ra hai tệ đưa cho cô:

"Xe buýt dù đi xa thế nào cũng chỉ tốn một tệ thôi. Tôi cho cô luôn cả tiền xe về nữa! Con gái nhỏ, đừng dẫm lên vết xe đổ nữa nhé!"

"Ngài yên tâm! Tôi nhất định sẽ không!"

Tô Dung cố gắng kiềm chế để không lộ ra sự hân hoan. Không chỉ lấy được thông tin mong muốn, mà ngay cả tiền xe cũng có người chi trả.

Dù vậy, cô không phải là người vong ân phụ nghĩa. Cô thầm quyết định, sau khi trở về từ trụ sở chính, nhất định sẽ mua chút đồ để báo đáp bà chủ. Nếu chẳng may bên kia không đưa tiền, cô cũng có thể chờ đến tháng sau khi [Ví Sinh Tiền] tạo ra thu nhập, rồi quay lại tìm bà chủ.

Sau khi Tô Dung rời đi, bà chủ vui vẻ gọi điện cho người bạn thân:

"Này, đoán xem hôm nay tôi gặp ai? Một cô gái nhỏ suýt nữa thì lầm đường lạc lối đấy!"

Bên kia dường như hỏi gì đó, bà chủ hào hứng kể tiếp:

"Đúng rồi, may mà có tôi! Với cái miệng này, tôi đã tốn biết bao công sức thuyết phục cô bé đó. Để tôi kể chi tiết cho bà nghe..."

Loading...