Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 130 - đoàn du lịch Trường Thịnh

Cập nhật lúc: 2025-03-25 22:40:44
Lượt xem: 4

Ví dụ như công việc "quái đàm taxi" mà Tô Dung từng làm trước đây chỉ là một công việc ngắn hạn, nhưng hệ số nguy hiểm lại cực kỳ cao.

Dù vậy, vẫn có người chưa từ bỏ hy vọng, liền mở miệng hỏi:

"Vậy còn công việc lâu dài thì sao?"

Mai Lạc khẽ mỉm cười, giọng điệu thản nhiên:

"Thông thường, muốn làm công việc lâu dài ở đây cần phải có thân phận dân địa phương. Nhưng đối với ba tổ chức lớn—còn gọi là 'tam đại'—thì không yêu cầu điều đó. Chỉ là… ngay cả người địa phương cũng khó mà vào được tam đại, nên tốt nhất là đừng ôm mộng hão huyền."

Tam đại mà anh ta nhắc đến bao gồm ba tổ chức lớn: "Chìa khóa cứu đời", "Sở nghiên cứu số 3" và "Tập đoàn Tích Tắc". Trong đó, tổ chức đầu tiên yêu cầu tẩy não, tổ chức thứ hai thì ngoại trừ nhân viên nghiên cứu, những người còn lại rất dễ bị biến thành vật thí nghiệm. Còn tổ chức thứ ba, muốn trở thành điều tra viên thì độ khó lại càng không thấp.

Nghe đến đây, Tô Dung đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cô… chẳng phải đã bị ép phải nhậm chức ở "Tập đoàn Tích Tắc" hay sao?

Thế thì… tiền lương của cô đâu???

Không ai biết trong lòng Tô Dung đang gào thét thảm thiết. Trong khi đó, Mai Lạc vẫn tiếp tục nói về những điều cần lưu ý:

"Nhất định phải trở về trước năm giờ chiều. Sau thời điểm đó, quỷ quái sẽ bắt đầu lang thang bên ngoài. Người địa phương có thể vẫn ổn, nhưng với những kẻ ngoại lai như chúng ta thì nguy hiểm rất lớn. Máy móc không thể hoàn toàn che giấu hơi thở con người, mà bị phát hiện thì chắc chắn sẽ chết. Quỷ quái ở đây không bị ràng buộc bởi quy tắc nào cả. Sau mười hai giờ đêm, ngay cả dân địa phương đi ra ngoài cũng chết, chứ đừng nói đến các người. Nhưng có lẽ các người cũng chẳng có cơ hội mà trụ lại đến mười hai giờ đâu."

Sau khi đảm bảo mọi người đã ghi nhớ, Mai Lạc phất tay:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Được rồi, ra ngoài đi dạo một chút đi. Lần này chủ yếu để các người làm quen với thế giới này. Sau khi trở về, mỗi người viết một bài cảm nhận một ngàn chữ."

Nghe đến "bài tập", cả đám người lập tức rên rỉ than trời.

Mai Lạc chẳng hề để tâm, chỉ bình thản nói thêm:

"À, còn một điều nữa. Dù đang ở trong thế giới quái đàm, không có nghĩa là các người sẽ không bị cuốn vào quái đàm quy tắc. Thực tế thì, tỷ lệ bị chọn trúng ở đây khá cao, chỉ là số người c.h.ế.t ít hơn bên ngoài mà thôi."

Điều này cũng dễ hiểu. Với lũ quỷ quái, "ăn" người địa phương cũng chỉ để thỏa mãn cơn đói. Chỉ khi nào tất cả đều là điều tra viên, chúng mới dốc hết sức để săn lùng.

Sau khi Mai Lạc rời đi, Tạ Kha Kha quay sang hỏi Tô Dung:

"Chúng ta đi dạo chung không?"

Tô Dung lắc đầu:

"Lần đầu tiên đến đây, mình muốn đi một mình trước. Nếu sau này còn có cơ hội, chúng ta sẽ đi cùng nhau. Nếu cậu lo lắng, có thể đi với những người khác."

Nếu cô chỉ đơn thuần đi tham quan thế giới này như những người khác thì có thể đi chung cũng được. Nhưng cô còn có mục đích riêng của mình. Thậm chí, bây giờ lại có thêm một mục tiêu nữa.

Ban đầu, cô chỉ muốn thu thập tin tức về "Đoàn du lịch Trường Thịnh". Nhưng giờ đây, cô còn muốn ghé qua trụ sở chính của "Tập đoàn Tích Tắc" để hỏi xem vì sao đến giờ cô vẫn chưa nhận được đồng lương nào.

Tạ Kha Kha thấy cô từ chối thì có hơi thất vọng, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/130-doan-du-lich-truong-thinh.html.]

"Được rồi, vậy cậu cẩn thận một chút nha."

Sau khi tạm biệt Tạ Kha Kha, Tô Dung một mình rời khỏi phòng. Vừa bước ra ngoài, cô lập tức cảm nhận được bầu trời âm u, giống như đang có một tầng sương mù dày đặc bao phủ. Tuy nhiên, nó vẫn có chút gì đó khác biệt so với sương mù trong thế giới hiện thực.

Không khí nơi đây khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo đến tận xương. Tô Dung không biết liệu chỉ có người ngoại lai như cô mới cảm thấy như vậy, hay tất cả mọi người đều thế.

Dù vậy, ngoại trừ bầu không khí quỷ dị ra, nơi này cũng không khác thế giới bên ngoài quá nhiều, chỉ là vắng vẻ hơn hẳn. Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi. Cứ điểm của "Hiệp hội liên hiệp toàn cầu nghiên cứu quái đàm" sao có thể đặt trong những thành phố sầm uất được? Làm vậy chẳng khác nào tự rước lấy phiền phức.

Vấn đề là… cô không có bản đồ, không có điện thoại, còn cái [Ví sinh tiền] thì vẫn chưa "sinh" ra được đồng nào. Việc tìm được trụ sở chính của "Tập đoàn Tích Tắc" có vẻ chỉ là hy vọng xa vời.

Nhận thức được điều này, Tô Dung bất đắc dĩ thở dài, rồi bước vào một cửa hàng tạp hóa gần đó.

Bà chủ cửa hàng là một phụ nữ trung niên, đang cắn hạt dưa xem phim. Thấy có người bước vào, bà ta chỉ liếc mắt lên một chút rồi nhàn nhạt nói:

"Cần gì thì tự tìm."

Tô Dung làm bộ tìm đồ, đồng thời mở miệng hỏi một cách tự nhiên:

"Chị ơi, chị mở tiệm ở đây lâu chưa?"

"Ba năm rồi." Bà chủ liếc cô một cái, hỏi ngược lại: "Cô mới dọn đến à?"

"Cũng gần như vậy, bạn em mời đến ở vài ngày." Tô Dung cố ý tỏ ra rảnh rỗi, lười biếng than thở: "Chỉ là ban ngày anh ấy bận việc, không thể đi với em được."

Nghe vậy, bà chủ nhướng mày:

"Bạn trai?"

Vốn dĩ Tô Dung định phủ nhận, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại thẹn thùng gật đầu:

"Ừm, anh ấy đối xử với em rất tốt."

Bà chủ hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu như người từng trải:

"Đối xử tốt thì cũng đâu để cô ở nhà một mình rảnh rỗi chán chết? Có phải cậu ta còn hứa hẹn nuôi cô cả đời không?"

Tô Dung lập tức lộ vẻ kinh ngạc:

"Sao chị biết anh ấy cũng nói vậy? Đúng là anh ấy có nói, nếu không em cũng chẳng rời quê quán đến đây."

Một cô gái trẻ, rời xa quê hương, không nơi nương tựa, ngây thơ tin vào lời ngon ngọt của một gã đàn ông… Đầy đủ mọi yếu tố để bị lừa! Bà chủ không nhịn được mà thở dài:

"Đàn ông ấy à, không dựa vào được đâu! Cô gái nhỏ này, suy nghĩ cho kỹ đi!"

Tô Dung giả vờ tức giận:

"Anh ấy không phải người như vậy! Anh ấy còn đăng ký cho em vào 'Đoàn du lịch Trường Thịnh' để em đi chơi nữa cơ!"

Loading...