Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 128
Cập nhật lúc: 2025-03-24 22:36:37
Lượt xem: 5
Một nữ sinh bên cạnh nghe vậy thì bật cười, lắc đầu đáp:
"Là nhờ có chiếc máy đó, lũ quỷ quái mới không phát hiện ra chúng ta đã chiếm cứ tiểu khu này!"
Cậu ta nhíu mày, vẫn chưa yên tâm:
"Nhỡ đâu quỷ quái cũng xuất hiện ở đây thì sao?"
Người đi đầu đoàn, Mai Lạc, ngoảnh lại trả lời bằng giọng điềm nhiên:
"Thì dời đi chỗ khác. Ở cái thế giới quỷ quái này, con người c.h.ế.t đi là chuyện bình thường. Phòng trống nhiều lắm."
Tạ Kha Kha nhăn mặt, lẩm bẩm:
"Anh nói nghe hèn mọn quá..."
Tô Dung không muốn tiếp tục nghe cậu ta phàn nàn, liền mở túi lấy ra một chiếc bánh mì nhỏ rồi đưa qua, chặn miệng cậu ta lại.
Mai Lạc giả vờ không nghe thấy gì, tiếp tục giải thích:
"Khụ, mặc dù chiếc máy này có thể che giấu hơi thở của chúng ta, nhưng phạm vi bao trùm của nó vẫn có giới hạn. Nó chỉ có thể bảo vệ tối đa năm trăm người cùng lúc. Vì vậy, số lượng người của mỗi quốc gia được phép tiến vào thế giới quái đàm là khác nhau. Cuối cùng, dựa trên số lượng nguồn ô nhiễm mà từng quốc gia tiêu diệt được, người ta quyết định phân chia suất vào thế giới này. Quốc gia chúng ta có tổng cộng năm mươi ba suất, đứng đầu bảng xếp hạng!"
Một người kinh ngạc hỏi:
"Chẳng lẽ nước ta có tới năm mươi ba điều tra viên tinh anh sao? Tôi nhớ trên diễn đàn quái đàm từng nói, trên toàn thế giới chỉ có khoảng hai trăm người thuộc nhóm điều tra viên tinh anh!"
Một nam sinh đứng bên cạnh khẽ cười nhạt, giọng điệu đầy khinh thường:
"Cậu nghĩ một người chỉ có thể tiêu diệt đúng một nguồn ô nhiễm à? Chỉ riêng điều tra viên 'Cà phê' - người đang nổi bật gần đây - đã tiêu diệt tận ba nguồn ô nhiễm rồi đấy!"
Một nữ sinh liếc mắt, lập tức phản bác:
"Gọi là 'chỉ riêng' á? Cậu tưởng tiêu diệt nguồn ô nhiễm dễ lắm sao? Dám xem thường đại thần 'Cà phê' như vậy, có giỏi thì cậu đi tiêu diệt thử một nguồn ô nhiễm coi!"
Tô Dung nhận ra cô ấy. Dù sao trong nhóm tân binh năm nay chỉ có bốn nữ sinh, rất dễ nhớ mặt. Cô gái này tên là Liễu Đình Nhã, là người xuất sắc nhất trong số họ. Không ngờ cô ấy lại hăng hái bảo vệ 'Cà phê' – một người mà cô ấy chưa từng gặp mặt.
Nam sinh kia bị chọc tức, lời nói bỗng trở nên khó nghe:
"Ai biết cái tên 'Cà phê' đó diệt nguồn ô nhiễm kiểu gì chứ? Cậu bênh hắn ta như vậy, không phải là có tình ý với hắn rồi sao? Ngay cả mặt mũi ra sao, là nam hay nữ cũng chẳng biết, thế mà đã vội si mê? Cậu thèm khát đến mức đó à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/128.html.]
"Đồ khốn!" Liễu Đình Nhã giận dữ, chuẩn bị xông lên nhưng đã bị Tô Dung ngăn lại.
Không thể để người ta sỉ nhục người đã lên tiếng bảo vệ mình.
Cô đi lên phía trước, giọng nói nhẹ bẫng nhưng sắc bén:
"Người ta tiêu diệt nguồn ô nhiễm bằng cách nào thì liên quan gì đến cậu? Nhưng ít nhất, ai cũng biết họ giỏi hơn cậu rất nhiều. Ồ, xin lỗi nhé, hình như chẳng ai biết cậu là ai thì phải? Mà nghĩ lại thì... mọi người có biết cậu trông như thế nào, là nam hay nữ, nhưng xem ra cũng chẳng ai thèm để ý đến cậu đâu nhỉ?"
Nam sinh kia đỏ bừng mặt, nhưng nhất thời không biết cãi lại thế nào.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Đủ rồi!" Giọng Mai Lạc cất lên, đầy nghiêm khắc. "Lý Vĩ, cậu ngậm miệng lại cho tôi!"
Lý Vĩ cứng người.
Mai Lạc tiếp tục, giọng lạnh lùng:
"Điều tra viên 'Cà phê' cũng giống như tất cả những điều tra viên tinh anh khác, là anh hùng của đất nước chúng ta. Cho dù thân phận của họ vẫn còn là ẩn số, cậu cũng không có quyền buông lời bất kính. Hơn nữa, cậu cũng không được phép tùy tiện xúc phạm bạn học của mình! Tôi nghĩ tố chất của cậu cần phải được kiểm tra lại. Từ giờ, cậu bị loại khỏi đội ngũ. Hãy quay về mà suy nghĩ lại."
Lý Vĩ hoảng loạn, vội vã phản đối:
"Khoan đã? Anh không thể làm vậy! Tôi là điều tra viên! Anh không có quyền—"
"Không, tôi có quyền." Mai Lạc mỉm cười cắt ngang. "Một câu nói của tôi đủ để cậu mất tư cách. Ngoài ra, tôi cảnh cáo cậu: đừng nghĩ đến chuyện trả đũa, tiết lộ thông tin của Xã đoàn quái đàm ra ngoài. Một khi bị phát hiện, mười năm sau mới được thử lại. Hiểu không?"
Lý Vĩ không ngờ chỉ vì một câu nói lỡ miệng mà mình lại đánh mất cơ hội tiến vào thế giới quái đàm, thậm chí còn đắc tội với xã trưởng của Xã đoàn quái đàm. Cậu ta hối hận xanh ruột, không dám nói thêm lời nào, lủi thủi rời đi.
Sau khi cậu ta đi khỏi, Mai Lạc quét mắt nhìn những người còn lại, giọng nói trầm xuống:
"Tôi nhắc lại một lần nữa: Không ai được phép tùy tiện sỉ nhục bất kỳ điều tra viên tinh anh nào. Chúng ta còn tồn tại trên thế giới này là nhờ họ tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Nếu tôi phát hiện ai tái phạm, nhẹ thì sẽ bị giảm bớt số cơ hội tiến vào thế giới quái đàm. Nặng thì sẽ mãi mãi bị loại bỏ tư cách. Đừng nghi ngờ quyền hạn của tôi, ít nhất trong bốn năm tới, tôi vẫn là người có tiếng nói cuối cùng."
Giọng nói anh ấy đầy uy nghiêm, nhưng không ai trong nhóm cảm thấy lo sợ. Họ hiểu rằng anh ta đang giữ vững công lý, vậy thì có gì phải e ngại?
Dưới sự dẫn dắt của Mai Lạc, đoàn người nhanh chóng đến khu phòng học trung tâm của đại học Q. Một cánh cửa sắt nặng nề chắn lối xuống tầng hầm.
Mai Lạc rút thẻ sinh viên ra, quẹt vào thiết bị nhận diện bên cạnh.
"Tích!"
Âm thanh nhẹ vang lên, cánh cửa ầm ầm mở ra, để lộ con đường dẫn xuống phòng thí nghiệm bí mật bên dưới.