Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 127

Cập nhật lúc: 2025-03-24 22:33:27
Lượt xem: 7

Cuộc sống thường nhật trôi qua không có gì đặc biệt. Luyện tập hằng ngày không quá thú vị, ký túc xá cũng yên bình một cách kỳ lạ.

Dần dần, ký túc xá của cô chia thành ba phe phái ngầm:

Một bên là Điền Khinh Khinh—tiểu thư giàu có, cùng với “bảo mẫu” Lý Cầm Phương—người luôn khép nép làm theo ý cô ta.

Một bên là Tôn Giai Kỳ—người khó chịu với hai người kia, một kẻ kiêu căng ngạo mạn, một kẻ cam chịu phục tùng.

Và cuối cùng, là Tô Dung—đứng ngoài mọi chuyện.

Trưa thứ Bảy, tại căn tin.

Tôn Giai Kỳ ngồi đối diện cô, không ngừng lải nhải, giọng đầy bất mãn: “Cậu không cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ rất kỳ lạ sao? Cứ nhìn thấy Lý Cầm Phương khom lưng cúi đầu trước Điền Khinh Khinh là mình lại phát cáu!”

Tô Dung nhàn nhã gắp một miếng sushi đưa lên miệng, tùy tiện đáp lại một câu mang tính tượng trưng. Cô biết rõ, bữa ăn này thực chất là để Tôn Giai Kỳ có cơ hội trút hết bực tức về hai người kia, nhưng cũng chẳng sao.

Cô vốn là một người lắng nghe rất có tâm, biết cách để mọi chuyện lọt tai này rồi trôi ra tai khác.

Nhưng sự thờ ơ này khiến Tôn Giai Kỳ tức giận.

Cô nàng gõ mạnh xuống bàn, trừng mắt: “Tô Dung! Cậu có đang nghe tôi nói không hả?!”

Tô Dung vừa nhai miếng sushi đắt đỏ, vừa chậm rãi nuốt xuống, giọng điềm nhiên: "Tôi vẫn đang nghe đây. Hai người họ, một người muốn cho, một người muốn nhận, cậu bận tâm làm gì?"

"Nhưng tôi thấy không vừa mắt! Lý Cầm Phương cứ như hạ mình trước Điền Khinh Khinh vậy!" Tôn Giai Kỳ bức xúc, mong tìm đồng minh.

Tô Dung bật cười: "Thế này nhé, tôi tính thử cho cậu nghe. Mỗi ngày, Lý Cầm Phương mang cơm cho Điền Khinh Khinh, nhận thêm mười mấy tệ. Ngày ba lần, tức là khoảng 30 tệ. Lấy nước cũng có 10 tệ, đóng dấu tài liệu cũng thế. Chưa kể, mỗi tuần còn được Điền Khinh Khinh đưa thêm một trăm tệ gọi là hỗ trợ. Cộng lại, một tháng cũng gần 1.600 tệ."

Tôn Giai Kỳ tròn mắt kinh ngạc. Nhà cô cũng có điều kiện, nhưng tiền sinh hoạt mỗi tháng chỉ tầm hai nghìn. Giờ mới biết Điền Khinh Khinh không chỉ ban phát chút lợi ích, mà là trả công rất hậu hĩnh.

Tô Dung hờ hững liếc cô: "Nếu cậu chịu hỏi một câu, sẽ không hiểu lầm như vậy. Người đậu vào đại học Q có ai là kẻ ngốc? Nếu không có lợi, ai lại tình nguyện làm bảo mẫu chứ?"

Tôn Giai Kỳ đỏ mặt, nhận ra mình quá hồ đồ, đánh giá sai người khác: "... Tôi sai rồi. Khi về, tôi sẽ xin lỗi Điền Khinh Khinh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/127.html.]

Chợt nhớ ra điều gì, cô ấy nghi hoặc nhìn Tô Dung: "Nhưng làm sao cậu biết rõ vậy? Cậu đi hỏi à?"

Tô Dung cười nhạt: "Chỉ cần quan sát một chút là thấy."

"Quan sát thế nào?" Tôn Giai Kỳ tò mò.

Tô Dung thản nhiên giải thích: "Mấy ngày nay, chất lượng cuộc sống của Lý Cầm Phương rõ ràng tốt lên. Ngay từ ngày đầu tiên, cô ấy đã rất ân cần giúp Điền Khinh Khinh. Mỗi lần làm việc gì, Điền Khinh Khinh đều thuận miệng nói 'chuyển cho cậu 50 tệ nhé'. Còn nữa, trên bàn Lý Cầm Phương có sổ sách, thường xuyên ghi chép những khoản liên quan..."

Tôn Giai Kỳ lặng người. Rõ ràng có quá nhiều manh mối, vậy mà cô chẳng để ý chút nào. Không phải do cô vô tâm, mà là Tô Dung quá giỏi quan sát!

Lúc này, Tô Dung đã ăn xong, rút khăn giấy lau miệng, đứng dậy: "Tôi đi trước, lát nữa có việc."

"Cậu lại tham gia hoạt động câu lạc bộ à?"

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Ừ."

Nhìn theo bóng dáng cô gái mặc đồ đen rời đi, Tôn Giai Kỳ chống cằm lẩm bẩm: "Câu lạc bộ gì mà bận rộn vậy? Hay là cô ấy bị lừa rồi?"

Hôm nay là ngày cuối tháng – cũng chính là ngày được tiến vào thế giới quái đàm.

Khi giờ hẹn buổi chiều đến gần, các tân sinh viên của câu lạc bộ, bao gồm cả Tô Dung, đã có mặt từ sớm.

"A a a a! Tô Dung! Chúng ta sắp vào thế giới quái đàm rồi!" Tạ Kha Kha kích động đi qua đi lại như người mắc chứng tăng động.

Tô Dung nhìn mà thấy mệt, đơn giản ngồi xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, cô mở mắt, quả nhiên thấy Mai Lạc đang bước vào. Anh đứng trên bục giảng, vỗ tay ra hiệu: "Mọi người đã đến đủ. Bây giờ, xếp thành hàng, theo tôi đến phòng thí nghiệm ngầm của trường. Trên đường đi, tôi sẽ phổ biến một số điều quan trọng."

Trên lối đi nhỏ trong khuôn viên trường, Mai Lạc chậm rãi nói: "Có lẽ các bạn đã biết, nhân loại – đặc biệt là điều tra viên – có hơi thở rất hấp dẫn quỷ quái. Nếu ăn được chúng ta, chúng có thể mạnh lên rất nhanh. Do đó, nếu cứ tùy tiện tiến vào thế giới quái đàm, chúng ta sẽ bị vây công ngay lập tức."

Những điều này trùng khớp với lời Tiểu Dương trong quái đàm xe taxi từng nói. Tô Dung gật đầu tỏ ý đã hiểu.

"Tuy nhiên," Mai Lạc tiếp tục, "các quốc gia đã hợp lực nghiên cứu và phát triển một loại máy móc có thể che giấu mùi vị con người. Hiện tại, máy này có thể bao phủ diện tích tối đa là một tiểu khu. Nhưng vì kích thước quá lớn, chúng ta chưa thể tạo ra bản sao nhỏ hơn. Đây cũng chính là lý do vì sao chúng ta mới chỉ kiểm soát được một khu vực nhỏ trong thế giới quái đàm."

Tạ Kha Kha tò mò hỏi: "Nhưng vì sao chứ? Quỷ quái không cảm nhận được hơi thở của chúng ta, chẳng phải chúng ta có thể dễ dàng tiêu diệt chúng hơn sao?"

Loading...