Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 107
Cập nhật lúc: 2025-03-22 21:25:08
Lượt xem: 4
Cả hai người còn lại đồng loạt nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Giữa khe hở tán cây, trong khoảng tối mịt mù, lờ mờ hiện ra những đôi chân lủng lẳng.
Không chỉ một đôi.
Nơi này, nơi kia, khắp nơi... Thi thể treo lơ lửng trên cây.
Triệu mập mạp còn chưa kịp hoàn hồn, chợt nghe "phịch!", rồi một cái xác rơi xuống đất.
Tiếp theo là "phịch! Phịch! Phịch!"
Hàng loạt t.h.i t.h.ể đồng loạt rơi xuống.
Khoảnh khắc đó, Tô Dung cảm thấy cả vùng rừng này giống như một ngôi mộ khổng lồ, những t.h.i t.h.ể rơi xuống không khác gì nấm mồ đang mở ra.
Nhưng... Cái gì đó có vẻ sai sai.
Cô lanh mắt nhận ra—có một t.h.i t.h.ể vừa động đậy.
Còn sống?!
Tô Dung vừa định tiến lên thì—
"Chạy ngay!!!"
Giọng Tiểu Nhị đột nhiên vang lên đầy cảnh giác.
Ngay sau đó, hắn xoay người chạy thẳng, không hề quay đầu lại.
Cô giật mình, nhưng phản xạ nhanh chóng bám theo.
Triệu mập mạp bị bỏ lại phía sau, nhưng dưới áp lực sinh tồn, anh ta cũng vắt chân chạy bán sống bán chết.
Tiểu Nhị vừa chạy vừa hít thở đều, giải thích ngắn gọn:
"Ngực bọn nó không phập phồng, tức là đã c.h.ế.t hẳn!"
Người c.h.ế.t mà vẫn có thể cử động...
Ba người không ai bảo ai, chạy nhanh hơn nữa.
Phía sau, từng t.h.i t.h.ể lổm ngổm bò dậy.
Lúc này Tô Dung mới chú ý đến, bộ dạng c.h.ế.t của mấy thứ này không giống như người thường. Mặc dù nhìn qua còn có bộ dạng của con người, nhưng dưới lớp da mặt hình như lộ chút màu xanh lá cây, cùng với đường vân cùng màu rậm rạp chằng chịt trải trên mặt bọn họ, nhìn qua vô cùng ghê người.
Những t.h.i t.h.ể này từng bước chậm rãi đi tới chỗ bọn họ. Tốc độ không nhanh, nhưng thắng ở số lượng cực kỳ nhiều, tấn công từ bốn phương tám hướng đến, dễ dàng vây quanh bọn họ lại.
“Giờ phải làm sao đây?” Triệu mập mạp nức nở hỏi, ánh mắt tuyệt vọng nhìn đám sinh vật kinh khủng vây quanh như lũ tang thi. Dù sợ đến run rẩy, anh ta vẫn nhớ quy tắc, cố không bật khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/107.html.]
“Có vũ khí không?” Tô Dung vừa hỏi vừa lôi từ trong người ra một cái xẻng. Ông chủ cửa tiệm từng nói, cái xẻng này không chỉ để đào đất mà còn có thể dùng làm vũ khí. Xem ra, ông ta đã chuẩn bị cho tình huống này.
Triệu mập mạp tròn mắt nhìn chằm chằm cái xẻng to tướng trên tay cô: “Không phải chứ? Ở đâu ra cái xẻng này vậy? Cô là ảo thuật gia hay có không gian tùy thân đấy?”
Anh ta không đợi Tô Dung trả lời, tự lẩm bẩm luôn: “Tôi thì làm gì có vũ khí, cả đời này còn chưa từng đánh ai nữa là.”
Nghe vậy, Tô Dung cúi xuống nhặt một cành cây khô dài, tiện tay ném cho anh ta: “Thế thì đây chính là vũ khí của anh.”
Dứt lời, cô quay sang nhìn Tiểu Nhị.
Chẳng biết từ lúc nào, trên tay người này đã xuất hiện một cây lưỡi hái đen bóng. Hoa văn vàng uốn lượn trên mặt lưỡi sắc bén, trông vừa cao quý vừa thần bí, nhất định không phải vật tầm thường.
Tô Dung nhìn cây lưỡi hái toát ra khí chất vương giả, lại cúi xuống ngắm cái xẻng của mình. Cô thở dài: “Mẹ kiếp, thua chắc!”
“Vậy thì thi xem ai g.i.ế.c được nhiều hơn.” Tiểu Nhị bật cười, vừa dứt câu đã vung lưỡi hái lao thẳng vào đám quái vật.
Tô Dung cũng không chịu kém cạnh, lập tức vung xẻng, đập nát đầu một con gần nhất.
“Bốp!”
Quái vật đổ gục. Cô cong môi cười, nhưng ngay sau đó ánh mắt rơi vào bóng dáng đang lướt qua lướt lại như lưỡi d.a.o sắc bén của Tiểu Nhị. Mỗi lần lưỡi hái vung xuống, ít nhất một mảng đầu người văng ra. Màu xanh của dịch thể b.ắ.n lên lưỡi vũ khí, càng làm nó giống như lưỡi hái tử thần.
Người cầm nó, đương nhiên chính là thần c.h.ế.t rồi.
Tô Dung lập tức ngừng cười, cúi đầu tập trung đập quái vật, dốc hết sức để dằn cơn phẫn uất trong lòng.
So với hai người bọn họ, Triệu mập mạp trông thật thảm hại. Anh ta hoàn toàn không có kinh nghiệm đánh nhau, càng không có dũng khí ra tay. Chỉ có thể vung cành cây khô một cách vụng về, cố giữ khoảng cách với lũ quái vật.
Nhưng chỉ dựa vào chút phản kháng yếu ớt đó, sao có thể ngăn cản cơn sóng quái vật?
Chẳng bao lâu sau, anh ta thét lên: “Aaaa!”
Cánh tay đã bị cào rách, m.á.u rỉ ra.
“Tôi không trụ nổi nữa! Phải làm sao đây?!”
Tiểu Nhị nhìn thoáng qua, quay sang Tô Dung: “Chúng ta phải vừa đánh vừa di chuyển vào trung tâm. Nếu cứ tiếp tục thế này, đến khi nào mới tới nơi? Chưa kịp đến đích thì đã bị chúng nó làm cho kiệt sức c.h.ế.t rồi. Cô nhìn xem, quái vật này hoàn toàn không c.h.ế.t hẳn.”
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Tô Dung lập tức nhìn về phía xa.
Những con quái vật vừa bị họ hạ gục vẫn không ngừng lũ lượt kéo đến. Nhưng điều đáng sợ nhất là—những con bị c.h.é.m đầu vẫn có thể sống lại!
Cô tận mắt thấy đầu và thân thể từng bị tách rời của chúng lại từ từ bò đến gần nhau, như có sợi dây vô hình kéo lại, cuối cùng hợp thành một hình người hoàn chỉnh lần nữa.
Tô Dung bỗng nhiên sáng tỏ: “Tôi biết rồi! Hai người nhìn xuống chân đám quái vật đi, tất cả đều bị dây leo và dây mây quấn lấy! Chính đám dây leo đó đang điều khiển bọn chúng!”
Vừa nãy, cô đã nghi ngờ. Khi chứng kiến đầu và thân thể quái vật hợp lại, cô tinh ý nhận ra thứ kéo chúng lại chính là những sợi dây leo và dây mây bò lan khắp mặt đất.
Nghe vậy, Tiểu Nhị không do dự, lập tức quỳ xuống, vung lưỡi hái quét một đường ngang mặt đất.
Xoẹt!