Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 106
Cập nhật lúc: 2025-03-22 21:22:21
Lượt xem: 5
Tấm bảng gỗ đơn sơ cắm ở lối vào "Khu rừng Phù Bạch" mang một vẻ cũ kỹ, xám xịt, lớp sơn đỏ phủ bên trên dường như còn chưa kịp khô hẳn, tỏa ra mùi nồng hắc khiến người ta khó chịu.
Tô Dung tiến lên trước, đọc dòng chữ khắc trên đó:
"Khu rừng Phù Bạch là khu vực chưa khai phá, không có người bảo vệ du khách, cấm đi vào. Nghiêm cấm lửa, nếu gặp phải nguy hiểm, vườn bách thảo sẽ không chịu trách nhiệm."
Trong đó, cụm từ "khu vực chưa khai phá, cấm vào bên trong" bị đánh dấu đỏ chói mắt, như một lời cảnh báo đầy hung hiểm. Câu "không có ai có thể bảo vệ du khách" cũng khiến cô suy ngẫm một chút. Nếu đổi cách hiểu, có thể dịch ra thành "không có quy tắc nào có thể bảo vệ du khách". Nếu đã như vậy, những quy tắc an toàn từng tồn tại trước đây, có lẽ sẽ không còn tác dụng khi bước vào khu rừng này nữa.
Triệu mập mạp đứng sau lưng càu nhàu:
"Cấm vào mà làm mỗi cái bảng gỗ, không dựng nổi cái hàng rào chắn đàng hoàng à? Cái đường mòn rõ ràng như vậy, khác nào mời gọi du khách thích mạo hiểm chui vào?"
Tô Dung không đồng tình lắm. Trong mắt cô, đã là người lớn thì phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Biển cảnh báo rõ ràng đến vậy, nếu có kẻ vẫn cố chấp xông vào, thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Mà những người như thế, dù có dựng rào sắt kín mít đi nữa, có khi họ cũng leo vào cho bằng được.
Cô không nói gì thêm, chỉ xoay người lại hỏi:
"Bây giờ đi vào luôn chứ?"
Hai người còn lại nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu.
Vừa đặt chân vào "Khu rừng Phù Bạch", cảm giác đầu tiên chính là khác biệt rõ rệt so với bên ngoài. Sương mù trong này dày đặc hơn, len lỏi khắp không gian như màn sương lạnh lẽo của rừng sâu núi thẳm vào sáng sớm. Nó ẩm ướt, dính bết lên da thịt, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo từ tận xương tủy.
Cây cối vẫn xanh mướt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đâu đó lờ mờ tỏa ra sắc đỏ nhàn nhạt. Không rõ màu đỏ đó xuất phát từ những gân lá li ti hay từ chính đám sương mờ ảo vây quanh. Tất cả hòa quyện lại, tạo nên một cảnh tượng quái dị khó diễn tả bằng lời.
Đặc biệt hơn cả—trong rừng hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào. Không tiếng chim chóc, không tiếng côn trùng, ngay cả gió lùa qua tán lá cũng lặng ngắt như tờ. Chỉ có tiếng bước chân của ba người vang lên trên nền đất phủ đầy lá mục, phát ra những âm thanh khe khẽ, như thể đang khuấy động sự im lặng c.h.ế.t chóc nơi đây.
Triệu mập mạp ôm lấy cánh tay, rùng mình:
"Nơi này nhìn quái dị quá..."
"Dù sao cũng là nơi ở của nguồn ô nhiễm." Tô Dung không để ý lắm, mắt vẫn chăm chú nhìn vào [Bản đồ], đáp lời một cách thản nhiên.
Trên [Bản đồ], chấm đỏ tượng trưng cho vị trí của cô xuất hiện ngay lối vào khu rừng. Muốn đến trung tâm—nơi được đánh dấu là điểm mấu chốt—cô còn phải đi một đoạn nữa.
Triệu mập mạp l.i.ế.m môi, giọng có chút do dự:
"Chuyện đó... Chúng ta thực sự định đi tiêu diệt nguồn ô nhiễm sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/106.html.]
Mặc dù anh ta là điều tra viên mới, không tham gia quái đàm, nhưng cũng hiểu rõ—nguồn ô nhiễm không dễ dàng bị tiêu diệt. Nếu không, thế giới này đã không có nhiều khu vực bị ô nhiễm tồn tại đến vậy.
Tô Dung nhún vai:
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Chuyện đó chưa biết. Nhưng này, anh có biết lối ra ở đâu không?"
Triệu mập mạp chớp mắt.
Cô giơ [Bản đồ] lên, chỉ vào một điểm trống trơn:
"Trên đây không có đánh dấu lối ra mà hướng dẫn viên du lịch nói. Tức là, muốn tìm đường ra bình thường, chúng ta sẽ phải đi hết một vòng khu rừng này. Nếu đã vậy, đến trung tâm trước cũng là chuyện nên làm."
Lời này quá có lý. Triệu mập mạp không nghĩ đến điều đó trước đó, còn tưởng chỉ cần đi thêm một chút nữa là có thể ra ngoài.
Anh ta thở dài, ủ rũ gật đầu:
"Được rồi... Vậy đi thôi."
Càng đi sâu vào, không khí càng trở nên quái dị.
Tô Dung đột nhiên dừng bước, nhíu mày, khẽ hít một hơi:
"Khoan đã. Hai người có ngửi thấy mùi m.á.u tanh nhàn nhạt không?"
Tiểu Nhị cũng dừng lại, lắng nghe một chút, sau đó bổ sung:
"Còn có tiếng động gì đó... Lúc mới vào không có."
Nghe vậy, Tô Dung căng tai nghe ngóng, quả nhiên, trong không gian im lặng kia, có một âm thanh rất nhỏ đang vang lên—tiếng rột roạt như thứ gì đó đang trườn bò.
Cảm giác có gì đó bất ổn, cô lập tức ngẩng đầu lên.
Ngay khoảnh khắc đó, đồng tử cô co rụt lại—trên cao, giữa tán lá rậm rạp, hàng loạt dây leo màu xanh quấn chằng chịt, lặng lẽ thòng xuống. Chúng vặn vẹo, trườn bò một cách âm thầm, tựa như những xúc tu sống động đang dò tìm con mồi.
Triệu mập mạp theo phản xạ cúi đầu, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh ta bỗng trợn trừng, cả người run bắn, lắp bắp gào lên:
"Cứu mạng... Những... Những t.h.i t.h.ể này là sao???"