Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 103

Cập nhật lúc: 2025-03-22 21:13:31
Lượt xem: 2

Tô Dung nhíu mày, nghiêm túc nói: "Tại sao lại không thể? Ngay cả tên 'đầu con nhím' kia còn qua được một quái đàm, chẳng lẽ anh tự nhận mình còn kém hơn gã?"

Cô liếc anh ta một cái, tiếp tục: "Hơn nữa, tất cả chúng ta đều đã thông qua ít nhất một quái đàm rồi. Anh nghĩ mình sẽ là ngoại lệ chắc?"

Tiểu Nhị lần này không còn hứng thú chế nhạo Triệu mập mạp nữa. Anh ta biết rõ, dù có thế nào, Triệu mập mạp nhất định phải còn sống. Nếu không, cả hai người bọn họ sẽ phạm phải quy tắc của vườn bách thảo, và rất có thể sẽ không có cơ hội rời khỏi nơi này.

Có lẽ lời của Tô Dung đã đánh thức điều gì đó trong lòng Triệu mập mạp, ánh mắt cậu ta dần lấy lại thần thái.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Đúng! Tất cả các người đều có kinh nghiệm..."

Tô Dung không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục khích lệ:

"Quái đàm không có chuyện c.h.ế.t giữa chừng. Chúng ta đã đi đến tận đây, nếu bây giờ từ bỏ chẳng phải quá thiệt thòi sao? Hơn nữa, chỉ cần ra ngoài, tôi dám chắc chậu 'Hoa mặt trời' trong tay anh có thể bán được ít nhất hai mươi triệu tệ!"

Hai mươi triệu tệ! Một con số không nhỏ.

Sự cám dỗ từ khoản tiền khổng lồ này lập tức thắp sáng ý chí chiến đấu của Triệu mập mạp. Cậu ta siết chặt nắm tay, dứt khoát bước nhanh về phía trước, giọng điệu đầy quyết tâm:

"Đúng! Chỉ cần thoát khỏi đây, tôi sẽ phát tài! Đi thôi, tôi nhất định phải rời khỏi cái quái đàm c.h.ế.t tiệt này!"

Thấy Triệu mập mạp tạm thời không còn hoảng loạn nữa, Tô Dung cũng không chậm trễ, lập tức theo sát bước chân cậu ta.

Nhưng đi chưa được bao xa, cô bỗng dưng gọi lại:

"Khoan đã, chờ một chút!"

Hai người phía trước dừng lại, nhìn theo hướng tay cô chỉ.

"Nơi đó có thực vật màu đỏ."

Họ cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên, trong một góc khuất có một cây nấm lùn màu đỏ sẫm. Trên bề mặt nấm lốm đốm những chấm tròn trắng, không theo quy luật nào cả. Nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra từng chấm trắng ấy lại là một chiếc đầu lâu thu nhỏ, khắc họa tinh tế đến mức rợn người.

Triệu mập mạp vẫn còn sợ hãi, vỗ n.g.ự.c thở phào:

"Suýt nữa thì bỏ lỡ mất rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/103.html.]

Cây nấm này vốn không nổi bật, nếu không chú ý thì rất khó phát hiện. Mà thời gian của họ vốn đã gấp rút, càng ở đây lâu càng nguy hiểm. Nếu buộc phải quay lại tìm, e rằng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, chưa kể còn ảnh hưởng đến việc hội họp với đội khác.

Triệu mập mạp nuốt nước bọt, l.i.ế.m môi hỏi:

"Nhưng khen nó thế nào đây? Chẳng lẽ bảo nó... ăn ngon lắm sao?"

Lời vừa thốt ra, Tiểu Nhị không nhịn được mà bật cười, giọng đầy châm chọc:

"Cây nấm này cũng phải vất vả lắm mới lớn thành hình dạng không thể ăn được như thế, mà anh còn muốn ăn nó sao?"

Tô Dung không cười, mà dường như vừa nghĩ đến điều gì đó. Cô nhìn cây nấm trước mặt, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:

"Màu sắc của cây nấm này quá rực rỡ, cả dã thú lẫn con người đều không dám tùy tiện ăn thử. Thế nên, đây thật sự là một cây nấm rất thông minh!"

Lời vừa dứt, cả ba người đều nín thở chờ đợi.

Vài giây sau, từ cây nấm lớn màu đỏ bỗng bật ra một cây nấm mini, rơi xuống đất ngay trước mặt họ.

Tô Dung nhướng mày, nghi ngờ hỏi:

"Đây là... tặng cho chúng ta sao?"

Không cho cô thời gian phản ứng, Tiểu Nhị đã nhanh tay nhặt lên, lật qua lật lại xem xét, rồi thản nhiên ném về phía cô.

"Nhận lấy đi."

Tô Dung vội vàng đón lấy cây nấm nhỏ, trong lòng tràn ngập thắc mắc. Cô đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Tiểu Nhị, cảm giác có gì đó rất quen thuộc.

Một người cẩn trọng như anh ta, lẽ nào lại tùy tiện nhặt một cây nấm độc chưa rõ nguồn gốc mà không chút do dự? Hay là... anh ta đã sớm biết nó không có vấn đề gì?

Cô nheo mắt, nhưng chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, Triệu mập mạp đã lên tiếng:

"Nhưng nấm này dùng để làm gì?"

"Tôi đoán có thể liên quan đến công kích." Cậu ta suy tư. "Khi ra ngoài, có thể hỏi nhân viên giám sát một chút."

Loading...