Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 102
Cập nhật lúc: 2025-03-22 21:09:39
Lượt xem: 7
"Cô gái nhỏ này đúng là khéo ăn nói." "Hoa mỹ nhân" bật cười, dường như tâm trạng tốt hơn một chút: "Được, vậy ta cho cô hai phút."
Hai phút không dài, nhưng cũng đủ để đưa ra đối sách.
Tô Dung không nói thêm, tranh thủ thời gian nhìn về phía hai người đồng hành:
"Các cậu có ý kiến gì không?"
Triệu mập mạp môi run run, cố gắng thốt ra vài chữ nhưng lại thất thần lẩm bẩm:
"Tôi... tôi không biết... tôi muốn về nhà... nơi này quá đáng sợ... Người kia... người kia c.h.ế.t rồi... Mẹ ơi, cứu con..."
Tô Dung cau mày. Không ổn, cậu ta đang suy sụp.
Cô từng chứng kiến điều này xảy ra với Mẫn Tĩnh Di—bị ám ảnh bởi cái c.h.ế.t của người khác, sau đó mất đi khả năng kiểm soát bản thân. Nếu không can thiệp kịp thời, Triệu mập mạp chắc chắn sẽ chết.
Tô Dung khẽ nhấp môi, ánh mắt lướt qua Tiểu Nhị, trầm giọng hỏi: "Anh nghĩ cô ta thích nghe khen cái gì?"
Tiểu Nhị đưa tay vuốt cằm, động tác này nếu người khác làm có lẽ sẽ trông có chút thô lỗ, nhưng trên người anh ta lại toát lên vẻ phong lưu nhàn nhã, khiến Tô Dung bất giác có cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Chỉ là, câu trả lời của anh ta ngay sau đó đã kéo sự chú ý của cô về lại thực tại.
"Lúc nãy nhân viên có nói thực vật thích nghe khen ngợi thực vật." Tiểu Nhị cười cười, ánh mắt lóe lên ý tứ sâu xa. "Có lẽ đối với chúng, việc được con người khen xinh đẹp chẳng có ý nghĩa gì."
Lời này khiến Tô Dung chợt bừng tỉnh.
Phải rồi, "đẹp" vốn là tiêu chuẩn của con người, còn thực vật, chúng có quan tâm đến khái niệm ấy không? Chắc chắn không rồi.
Cô không chần chừ nữa, quả quyết lên tiếng: "Rễ cây của cô có thể vươn dài như vậy, nhất định là vượt trội hơn hẳn những cây khác xung quanh, có thể hấp thu được nhiều ánh nắng hơn, đúng không? Thật là lợi hại!"
Vừa dứt lời, ngay cả Triệu mập mạp vốn đang căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh túa ra cũng phải nín thở chờ đợi phản ứng của hoa mỹ nhân.
Bỗng—
"Ha ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười vang lên, thanh âm ngọt ngào, yêu mị đến mức khiến người nghe nổi cả da gà. Nhưng trong lòng Tô Dung lại thầm thở phào một hơi.
Thành công rồi.
Hoa mỹ nhân cười híp mắt, giọng nói đầy kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi! Ta ở vị trí này có thể tiếp xúc với ánh mặt trời, toàn bộ nhờ vào bộ rễ linh hoạt của ta đấy! Đứa bé này quan sát rất tỉ mỉ, ta thích." Cô ta nghiêng đầu cười duyên, dáng vẻ quyến rũ mê hoặc. "Ta sẽ thưởng cho cô một cơ hội, có thể hỏi một câu liên quan đến vườn bách thảo màu đỏ."
Không ngoài dự đoán, đây chính là phần "thưởng vượt mức" mà nhân viên đã nhắc đến.
Tô Dung cân nhắc một lát, sau đó chậm rãi hỏi: "Thứ có thể thay đổi toàn bộ vườn bách thảo màu đỏ, đang ở đâu trong khu rừng Phù Bạch?"
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Đây là câu hỏi cô đã suy nghĩ rất kỹ, đảm bảo nằm trong phạm vi mà hoa mỹ nhân có thể trả lời.
Dù vậy, vẫn có một rủi ro—
Nếu thứ đó không nằm trong khu rừng Phù Bạch, cô sẽ chỉ nhận được một câu phủ nhận vô nghĩa. Nhưng Tô Dung tin vào phán đoán của mình.
Hoa mỹ nhân im lặng một lúc lâu, nụ cười trên mặt cô ta cũng dần nhạt đi. "Cô thật biết cách làm khó ta đấy."
"Nhưng mỹ nhân như cô từ trước đến nay luôn giữ chữ tín, chắc chắn sẽ cho tôi một câu trả lời chính xác, đúng không?" Tô Dung khẽ nháy mắt, giọng điệu mang theo chút nịnh nọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/102.html.]
Không biết có phải ảo giác hay không, cô hình như nghe thấy một tiếng cười khẽ rất nhỏ.
Hoa mỹ nhân thở dài, rốt cuộc lên tiếng: "Được rồi, được rồi. Nó ở trung tâm khu rừng. Toàn bộ thực vật ở đây đều kết nối với nó, chịu sự ảnh hưởng của nó."
Tô Dung khẽ nheo mắt.
Nếu toàn bộ thực vật trong vườn bách thảo này đều bị nó ảnh hưởng, vậy chắc chắn đó là một thân cây khổng lồ!
Hơn nữa, lời của hoa mỹ nhân trùng khớp với những gì hướng dẫn viên du lịch giả đã nói.
Một cái cây nằm trong khu rừng Phù Bạch…
Cô im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng cúi đầu cảm ơn hoa mỹ nhân, đồng thời nhặt lấy chai nước hạnh nhân mà 'đầu con nhím' chưa kịp dùng, ra hiệu cho Tiểu Nhị kéo Triệu mập mạp rời đi.
Vừa bước lên con đường gỗ, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiểu Nhị: "Anh không có vẻ gì là bất ngờ nhỉ?"
Tiểu Nhị nhướng mày, vẻ mặt ung dung. "Ý cô là gì?"
Tô Dung khoanh tay, nghiêm túc phân tích: "Tôi vốn cố tình duy trì hình tượng lạnh lùng, ít nói. Vậy mà nãy giờ tôi lại nói chuyện với hoa mỹ nhân như thể nịnh nọt cấp trên. Biểu hiện này hoàn toàn đi ngược lại hình tượng của tôi, nhưng anh lại không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào."
Tiểu Nhị khựng lại, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên.
Lúc trước, anh cũng từng thắc mắc tại sao Tô Dung không kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng âm hiểm của mình.
Giờ thì hay rồi—
Cô đang thắc mắc vì sao anh không ngạc nhiên về cô.
Quả nhiên là phong thủy luân chuyển, ông trời không bỏ qua ai!
Tiểu Nhị cười cười, không trả lời, chỉ nhấc chân đi về phía trước. "Đừng lo chuyện nhỏ nhặt nữa. Bình nước hạnh nhân đó cô định làm gì?"
Tô Dung cũng không truy hỏi thêm, cô biết mình không giỏi diễn xuất, giả bộ quá lại thành giả tạo.
Nghe vậy, cô thoải mái đáp: "Chia đôi, mỗi người một nửa."
Tiểu Nhị cong môi, không có ý kiến gì. Anh ta rất sảng khoái lấy ra một chai nước nhỏ từ trong túi.
Triệu mập mạp lầm lũi theo sau hai người, sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Anh ta bị dọa đến mất hồn, nhưng ít nhất vẫn biết bám theo họ để tìm đường sống.
Nhìn bộ dạng này của anh ta, Tô Dung không khỏi nhíu mày. "Triệu mập mạp, anh tỉnh táo lại đi. Nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ c.h.ế.t thật đấy."
Tiểu Nhị lườm cô một cái. "Lo cho anh ta làm gì?"
Tô Dung tức giận đáp: "Anh ta c.h.ế.t rồi, anh tìm đâu ra một người thứ ba cho tôi?"
Tiểu Nhị: "..."
Anh ta bực bội kéo Triệu mập mạp lại, lạnh giọng cảnh cáo: "Anh cũng không muốn chúng tôi vứt anh ở đây chứ? Mau tỉnh táo lại đi, nếu không thì chờ ra ngoài rồi tìm bác sĩ tâm lý."
"Ra ngoài?" Triệu mập mạp mờ mịt nhìn anh ta, trong mắt lóe lên tia tuyệt vọng. "Chúng ta thật sự có thể ra ngoài sao?"
Hiển nhiên, cái c.h.ế.t của 'đầu con nhím' đã giáng một đòn quá mạnh vào tinh thần anh ta.