Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 18
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:02:19
Lượt xem: 40
Trong lòng cậu mềm nhũn, “Anh đi ăn cơm đây, ăn xong anh sẽ chơi cùng em nhé.”
“Gâu.”
Nó thấp giọng kêu lên một tiếng, cọ cọ vào bắp chân của Thời Ngọc, đẩy cậu về phía nhà ăn.
Thức ăn trên bàn ăn vô cùng rực rỡ nhiều màu sắc, xung quanh Thời Ngọc đặt đầy những món ăn tốt cho sức khỏe.
Vừa nhìn qua là có thể biết rằng nhà bếp thực sự rất tận tâm.
Cậu không có ý định ngồi ở trên bàn ăn cùng với Thịnh Huyền, cậu cầm đôi đũa lên, nếm thử những món ăn có thảo dược, có mùi như mùi thuốc.
Thời Ngọc mới cắn hai miếng đã cảm thấy không ngon, cắn đến miếng thứ ba sắc mặt lập tức tái nhợt, nếu như buổi trưa cậu không ăn cơm, thì chắc bây giờ cậu sẽ rất đói, cậu liền buông đũa xuống, chỉ uống nước canh thôi.
Trên bàn ăn của Thịnh Huyền có đủ các loại thịt.
Có mùi thơm của thịt nướng hun khói, khoảnh khắc thịt bò được cắt ra, dường như còn nghe thấy cả tiếng dầu “xèo xèo” nho nhỏ.
Thời Ngọc càng ăn,càng cảm thấy không chịu nổi,ăn được một nửa, cậu liền đặt đũa xuống, cụp mắt lại, nhỏ giọng nói: “Cậu ơi, con ăn xong rồi."
Thịnh Huyền cắt miếng thịt bò, nhướng mi lên nhìn cậu nói, “Ừm, mang canh ra đi.”
Anh vừa nói xong, đầu bếp ở trong phòng bếp liền bưng ra một chén canh nhỏ còn đang bốc khói nghi ngút đi tới, cung kính đặt chén canh ở trước mặt Thời Ngọc,nói: “Đã hầm trong hai giờ, Ngọc thiếu gia, cậu nếm thử xem.”
Trong nháy mắt nắp nồi súp được nhấc lên, Thời Ngọc cúi đầu liền nhìn thấy một mảnh đen kịt chạm đến nắp nồi.
Cái c.h.ế.t tiệt này có uống được không vậy trời?
Đây là một liều thuốc có thể gây c.h.ế.t người đó!
Sắc mặt Thời Ngọc tái xanh, mở to mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào bát canh trước mặt, im lặng cả phút đồng hồ mới khó khăn run rẩy húp một thìa nhỏ dưới ánh mắt mong đợi của đầu bếp.
Ọe.
Trong lòng Thời Ngọc điên cuồng nôn mửa.
Cái này tuyệt đối không uống được, nếu uống cái này cậu nhất định sẽ c.h.ế.t mất.
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
Tuy nhiên ngoài mặt, biểu cảm của cậu vẫn không thay đổi, cậu đặt thìa xuống một cách tự nhiên, nhìn Thịnh Huyền đang cúi đầu ăn miếng thịt bò một mình, nói: “Cậu ơi, thực ra cũng không phải ngày nào con cũng uống những thứ này, con chỉ uống mỗi tuần một lần thôi ạ.”
“Hả?” Thịnh Huyền ngước mắt lên, nhìn chàng trai trẻ ngồi đối diện anh đang mỉm cười dịu dàng đáng yêu, đôi gò má trắng như tuyết của cậu nhuốm một màu hồng phấn, đôi môi đỏ tươi dính đầy súp, càng khiến chúng đỏ mọng và đầy đặn hơn.
Nhìn thấy ông ấy như vậy, cậu càng cười nịnh nọt hơn, nhẹ giọng giải thích: “Thân thể của cháu không thể dùng đồ bổ quá nhiều được, bác sĩ nói rồi ạ, mỗi tuần uống đồ bổ một lần là đủ rồi.”
Thịnh Huyền hờ hững nhìn cậu, chàng trai trẻ tựa hồ có chút sợ hãi anh, nói xong câu đó, lông mi cậu run rẩy rũ xuống, nước da cậu trắng đến chói mắt, có chút trắng bệch lạnh lùng, lông mày cùng ánh mắt đen tuyền, giống như được ngâm trong mực đậm, tạo ra sự đối lập đặc biệt rõ ràng, ngũ quan cũng lộ ra một vẻ đẹp gần như hoàn hảo.
Việc cậu có uống bát canh này hay không thực sự không liên quan gì đến anh, dù sao thì Thịnh Huyền cũng sẽ không để ý đến những thứ này.
Không thèm để ý đến cậu mà cắt đứt một miếng thịt bò, Thịnh Huyền rời mắt khỏi khuôn mặt ủ dột của chàng trai,nói một cách bình tĩnh: “Thực đơn mà mẹ con gửi cho cậu khác với những gì con nói đấy.”
Nụ cười của Thời Ngọc đông cứng lại.
Không thể nào, Thịnh Mẫn thực sự đã gửi thực đơn của cậu đến đây sao.
Có cần phải khắt khe như vậy không?
Thịnh Huyền tựa hồ không có chú ý tới, trên mặt anh có chút khó chịu, cụp mắt xuống, lông mi dày và dài che phủ đôi mắt đẹp, thản nhiên nói: “Uống canh đi.”
Thời Ngọc không thể không được nở nụ cười ngoan ngoãn.
Hệ thống sau khi kiểm tra đo lường, phát hiện tâm tình của cậu lên xuống thất thường, vội vàng an ủi: “Ký chủ, tôi có thể phong bế vị giác của cậu.”
Sắc mặt Thời Ngọc khá hơn một chút, hỏi: “Phong bế trong bao lâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/18.html.]
Hệ thống trầm mặc một giây, nói: “Trong một phút.”
Thời Ngọc vừa mới vui vẻ được một chút, khuôn mặt trắng nõn lại đột nhiên tối sầm lại.
Hệ thống: “Một phút là đủ rồi! Cậu uống nhanh lên một chút là được!”
Thời Ngọc nghiến răng, oán hận lườm Thịnh Huyền đang ngồi đối diện.
“Tại sao người cậu này lại quan tâm đến tôi như vậy chứ! Cậu rõ ràng không phải là không thích Yến Thời Ngọc tôi sao?”
Hệ thống cũng bối rối, “... Có lẽ đây là tình cảm gia đình.”
Thời Ngọc: “?”
"Anh ta có thể vừa đối xử tốt vừa đối xử xấu, còn bản thân cậu thì vừa tức đến phát khóc còn vừa yêu thương bản thân anh ta, chữ cậu nằm trong dấu ngoặc kép, " cậu" chính là đang ám chỉ Yến Thời Ngọc."
Thời Ngọc như bị sấm sét làm tê liệt.
Ngay cả cảm giác ủ rũ khi uống thuốc kiêng cũng không chua bằng câu này.
Một phút trôi qua, vị đắng từ từ lan tràn trong miệng.
Sắc mặt Thời Ngọc tái nhợt, cậu thất thần ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ, vô hồn nói với Thịnh Huyền: “Cậu ơi, cháu ăn xong rồi.”
“Ừm”, Thịnh Huyền liếc cậu một cái, nhưng không ngừng động tác ăn cơm lại, anh tiếp tục cắt bít tết, nhưng lại nói với đầu bếp bên cạnh: “Ngày mai có món này nữa không?”
Đầu bếp đột nhiên bị gợi ý, nhanh chóng cẩn thận trả lời: “Theo thực đơn thì có ạ.”
Nói xong, cậu trai trẻ ngồi đối diện sắc mặt càng tái nhợt hơn, môi cậu mím chặt, nằm co ro trên ghế ngái ngủ.
Thịnh Huyền nhướng mày: “Ừm, đi xuống đi.”
Đầu bếp gật đầu, trước khi ông ta rời đi, ông nhìn thấy Thời Ngọc ở bên kia bàn đứng dậy như một bóng ma, nói “Chào” với Thịnh Huyền bằng một giọng nghẹn ngào, rồi quay đầu đi khỏi.
Đầu bếp: “?”
Những người khác trong nhà ăn: “?”
Nhà họ Thịnh có một quy định, người trẻ không được rời khỏi bàn ăn cho đến khi người lớn ăn xong.
Mí mắt của quản gia giật giật, ông ta thận trọng liếc nhìn người đột nhiên ngừng cử động - Thịnh Huyền.
Thịnh Huyền rất chú ý đến các quy tắc, cho dù anh rất ghét những chuyện vặt vãnh của nhà họ Thịnh, nhưng anh sẽ không vi phạm các quy tắc do tổ tiên đặt ra.
Thời Ngọc rời khỏi bàn như thế này thật là——
Một sự lo lắng mơ hồ lướt qua khuôn mặt nhăn nheo của người quản gia.
Ông sợ hãi chờ đợi khoảng một phút, nhưng không nghe thấy giọng nói tức giận của Thịnh Huyền như trong tưởng tượng.
Người quản gia sửng sốt, cẩn thận nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Thịnh Huyền đang cúi đầu ăn tối một cách ưu nhã và lãnh đạm, lưng thẳng tắp, từng cử động đều toát ra sự bình tĩnh từ trong xương cốt, như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hành vi của Thời Ngọc.
Không có một chút ý tứ nào muốn bắt bẻ cậu ấy cả!!
Đây rõ ràng là một việc tốt, nhưng không biết vì sao, người quản gia lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Ông vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài trời có gió.
Bầu trời sắp thay đổi rồi.