Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 17
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:01:02
Lượt xem: 24
Sau khi tắt điện thoại xong, thư phòng lại yên tĩnh trở lại.
Người đàn ông nâng mắt lên nhìn đồng hồ treo trên vách tường, kim lớn của đồng hồ vừa mới chạy qua số bảy.
Chưa tới mười phút nữa là đã 7 giờ rưỡi rồi.
Anh đóng văn kiện lại, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Trên hành lang lầu hai được phủ kín bằng thảm lông sang trọng, dẫm lên tấm thảm này, cho dù chạy nhảy cũng không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Ngay khi xuất hiện ở khúc cua của thang lầu, trong ánh mắt lạnh nhạt của Thịnh Huyền liền nhìn thấy...
Anh một tay đỡ lấy tay vịn cầu thang, rũ mắt nhìn xuống.
Dưới lầu, một bóng dáng mềm mại mảnh khảnh đang ngồi trên ghế sô pha to rộng màu vàng nhạt.
Nam sinh có mái tóc đen nhu thuận, trên người còn đang mặc một bộ đồng phục học sinh, tay áo ngắn làm lộ cánh tay trắng như tuyết ra bên ngoài, giống như một đoạn xúc tua màu trắng ngọc mềm mại ấp áp, cả cơ thể cậu nằm nghiêng, trong n.g.ự.c ôm một cái gối ôm, lông mày thanh mảnh xinh đẹp, độ cong giống như lưỡi ánh trăng non, lông mi theo động tác chớp mắt mà run lên.
Chân cậu không mang giày, cẳng chân cậu tự nhiên mà rũ xuống bên ngoài sô pha, bàn chân ở dưới sô pha đang xoa thành vòng tròn ở trên n.g.ự.c của Becgie.
Dưới ánh đèn, bộ lông của Becgie tựa như phát sáng, cho dù cuộn tròn lại cũng không che dấu được cơ thế cường tráng khổng lồ của nó, cái đuôi to ở sau lưng thong thả vung qua vung lại trên thảm, từ sau khi tới nhà họ Thịnh, nó liền có tính tình vô cùng kiêu ngạo, là một con ch.ó săn lớn thông minh nhạy bén, cũng không thân câm đối với bất kì ai.
Nhưng mà lúc này, nó lại dung túng gần như bại lộ ra lớp lông tơ mềm mại trên bụng,chân nam sinh mang vớ* màu trắng tùy ý dẫm lên xoa xoa muốn làm cho bụng nó trở nên nóng lên,nó rúc nửa bụng vào chân nam sinh, rũ mắt, biểu hiện ra dáng vẻ lười biếng cùng hưởng thụ.
*tất chân
Sau khi ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc ở nơi khác, nó mới không nhanh không chậm nâng mí mắt lên quay đầu liếc mặt nhìn chủ nhân của mình một cái, coi như là chào hỏi.
Bước chân Thịnh Huyền dừng lại tại chỗ, đuôi lông mày khẽ nhíu lại, sau đó, anh mới tiếp tục bước xuống dưới lầu.
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
Becgie là chú chó xuất ngũ từ trong quân đội, ở quân đội phục vụ không sai biệt lắm tầm hơn mười năm, đã được huấn luyện bài bản, vừa trầm ổn lại trung thành.
Lúc vừa mới đem nó từ quân đội trở về, ngay cả Thịnh Huyền cũng không chiếm được một ánh mắt tốt đẹp nào từ nó.
Có điều mỗi loại chó điều có một tính nết khác nhau, Thịnh Huyền cũng không có cố ý hạn chế hoạt động của nó, mà là để nó tùy ý ở nhà họ Thịnh hoạt động, chờ nó chậm rãi quen thuộc nơi này rồi, tính cách tự nhiên sẽ tốt lên.
Đợi không sai biết lắm chừng nửa tháng, rốt cuộc mới có thể được con ch.ó kiêu ngạo này đối xử khác biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/17.html.]
Không nghĩ đến Yến Thời Ngọc mới tới chưa được một tiếng, nó liền quy phục.
Thậm chí còn nguyện ý lộ ra cái bụng mềm mại, để cho nam sinh dẫm lên.
—— Đúng là không có tiền đồ.
Không nhanh không chậm bước xuống cầu thang, Thịnh Huyền không chút để ý nghĩ vậy.
Ở dưới lầu, Thời Ngọc đang đắm chìm trong chương trình giải trí, đột nhiên nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang vọng bên tai: “Thịnh Huyền đến rồi.”
Cậu sửng sốt, từ những lời của hệ thống mà quay đầu nhìn lại.
Đằng sau cậu, người đàn ông vừa xuống cầu thang, vẫn đang đứng trong phòng khách, bình tĩnh nhìn cậu.
Đôi lông mày cùng đôi mắt đen như mực, vừa tao nhã vừa lãnh đạm, hàng mi dài thẳng tắp, khi nhìn người khác, đuôi mắt hẹp dài sẽ hơi nhếch lên, lãnh đạm không chút cảm xúc.
Đột nhiên trong tâm trí của Thời Ngọc bỗng nhớ lại về sự xuất hiện của Thịnh Mẫn.
...Ngoại hình của bọn họ không giống nhau một chút nào cả.
Cậu tùy ý vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, tựa người vào sô pha, cười rạng rỡ: “Chào cậu ạ!”
Thịnh Huyền liếc cậu một cái, “Ừm” một tiếng, rồi nói: “Chuẩn bị đi, đến giờ ăn tối rồi.”
“Vâng ạ!”
Cậu vui vẻ gật đầu, quay người bước xuống ghế sô pha. Khi quay người lại, cậu bắt gặp một đôi mắt trong veo bình tĩnh đang nhìn mình. Con chó Becgie với tấm lưng đen đang nằm trên tấm thảm liếc xéo cậu một cái rồi thản nhiên ngoắc ngoắc đuôi hai lần, cho thấy rằng nó đang không vui lắm.
Trong lòng Thời Ngọc lập tức tĩnh lặng như mặt nước, nụ cười trên mặt cũng trở nên nhu hòa, mềm mại hơn.
“Anh đi ăn cơm đây.” Cậu xoa đầu con Becgie, do dự một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía nhà ăn, “Cậu ơi, con có thể mang theo…”
Thịnh Huyền đã ngồi trong nhà ăn, dáng người cao lớn, tao nhã, như là có mắt sau lưng, không quay đầu lại, anh đưa bàn tay với những ngón tay có khớp xương thon dài đẩy bộ đồ ăn trước mặt ra, thờ ơ nói: “Không được.”
Chó không được phép vào nhà ăn.
Đây là quy tắc được thiết lập bởi tổ tiên của gia tộc họ Thịnh.
Thời Ngọc “vâng” một tiếng, xoa nhẹ đầu con Becgie, nhận được một cái liếʍ nhẹ nhàng từ nó.