Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 548

Cập nhật lúc: 2024-09-19 17:42:38
Lượt xem: 13

Ninh Thiếu Khanh ngồi xuống, Diệp Khanh Oản nghiêng đầu tựa vào vai hắn: “Hồng Hồng ngươi xem, ánh sáng thật đẹp.”

“Ta đốt một mồi lửa. Còn đẹp hơn nữa.”

Diệp Khanh Oản nhẹ nhàng đánh hắn một cái: “Nói hươu nói vượn.”

“Ngươi nói xong xuôi mọi việc, sẽ cùng ta lưu lạc thiên nhai, ngươi quên sao?”

“Không quên, chỉ là thất hứa mà thôi.” Diệp Khanh Oản khanh khách nở nụ cười, nhưng thở không nổi, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.

Ninh Thiếu Khanh không sinh khí, duỗi tay nắm lấy tay nàng: “Ra khỏi kinh thành, cũng coi như ngươi bồi ta bước vào giang hồ.”

“Đến lúc đó ta sẽ nói cho người khác, ngươi cùng ta lưu lạc giang hồ đi.”

Hắn vẫn tiếp tục lải nhải, nhưng Diệp Khanh Oản đã nghe không rõ, ánh đèn vạn gia, cũng dần dần biến mất, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thiếu hiệp giang hồ tùy ý tiêu sái, cười nhắm mắt lại.

Liễu Thịnh vẫn luôn đứng ở phía sau bọn họ, nhìn nàng mất hết sức lực, cả người xụi lơ ở trong n.g.ự.c Ninh Thiếu Khanh.

Đến lúc hừng đông, đình hóng gió chỉ còn lại một mình Ninh Thiếu Khanh.

Hắn ngồi một ngày một đêm, cho đến khi mặt trời mọc rồi lại lặn mới đứng dậy, đi đến sau vách đá, nhìn hai người tay nắm tay, đang ngủ cạnh nhau. 

Liễu Thịnh cũng lấy thuốc độc, lúc Hạ Tuyết Kiến đút độc dược, hắn trộm đem độc dược dư lại cầm đi, hắn muốn đánh cược một phen, cùng nàng ngủ rồi, có thể tỉnh lại với nàng hay không.

Nhưng Ninh Thiếu Khanh đợi thật lâu, bọn họ cũng không có tỉnh lại.

Thế là đào một cái hố cho bọn họ ở gần đó, vừa khóc vừa chửi hùng hùng hổ hổ: “Liễu Thịnh ngươi là đồ ngu ngốc, lúc còn sống ức h.i.ế.p tiểu gia, đã chớt còn muốn khi dễ tiểu gia, một người đào hố cho hai người, rất mệt nha.”

“Các ngươi đi thì dứt khoát, một kẻ đem tổ mẫu phó thác cho ta, một người đem cha mẹ phó thác cho ta, tiểu gia tiêu sái nửa đời, cuối cùng phải thay các ngươi hiếu kính trưởng bối, các ngươi nghĩ như thế nào mà đẹp như vậy chứ?”

Mắng xong lau nước mắt, qua đi bế Diệp Khanh Oản, muốn đặt nàng xuống hố, Một lúc sau, khuôn mặt ngươi sẽ dính đầy bụi bẩn, trông giống như tiểu bát quái.

Nhưng hắn bỗng nhiên sờ thấy nàng còn có mạch đập, nhanh chóng đặt xuống, xem xét hơi thở, không có hơi thở, hắn không xác định lại sờ mạch đập, có nha, hơn nữa thân thể vẫn còn ấm.

Hắn lại đi sờ Liễu Thịnh, Liễu Thịnh không có mạch đập hơi thở, thân thể cũng đã lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-548.html.]

Tại sao lại như vậy?

Hắn không nghĩ ra được, chạy như bay xuống núi tìm lang trung trở về, lang trung sợ tới mức đánh rơi cả mũ, run run rẩy rẩy qđi tới kiểm tra mạch đập của Diệp Khanh Oản, đầy mặt kinh ngạc, choáng váng.

“Quá thần kỳ, quả thực không thể tưởng tượng nha.”

“Có ý tứ gì?” Ninh Thiếu Khanh gấp đến độ xoay quanh: “Ngươi mau nói nha.”

“Nàng, nàng, nàng rõ ràng đã chớt, nhưng, nhưng......” Lang trung giống như thấy quỷ, chính mình cũng không dám nói.

“Nhưng cái gì, ngươi mau nói nha.” Ninh Thiếu Khanh sắp vội muốn chớt.

“Nàng, nàng có thai, mạch đập kia không phải của nàng, là đứa trẻ ở trong bụng nàng.” Lang trung choáng váng, khám bệnh hơn nửa đời, chuyện ly kỳ như vậy, vẫn là lần đầu thấy.

Cơ thể mẹ đã chớt, đứa trẻ lại còn sống, hơn nữa dựa vào mạch đập của đứa bé, nó đang bám chặt vào cơ thể mẹ.

Ninh Thiếu Khanh mờ mịt, cho nên hiện tại người còn sống không phải Diệp Khanh Oản, mà là hài tử của nàng, chờ hài tử sinh ra, nàng sẽ thật sự chớt đi.

“Kia hài tử có thể giữ được không?”

Lang trung bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu lớn hơn một chút, có lẽ còn có thể mổ ra, nhưng lúc này còn chưa đủ một tháng, không có cơ thể mẹ cung cấp nuôi dưỡng, sống không được.”

Ninh Thiếu Khanh đem thân thể Liễu Thịnh giấu đi trước, sau đó ôm Diệp Khanh Oản xuống núi, hắn muốn mang nàng đi tìm Hoa Đà tái thế, Hoa Đà tái thế khẳng định có biện pháp.

Lang trung nhìn hắn cõng Diệp Khanh Oản nhảy xuống, lưu lại một mình hắn ở đỉnh núi, gấp đến độ lớn tiếng gọi: “Vị thiếu hiệp này, ngươi có thể mang lão phu đi xuống được không.”

Nhưng đáp lại hắn, chỉ có tiếng gió ô ô.

Xong rồi, đỉnh núi này, hắn bò ba ngày đều bò không xuống được nha. 

  

 

 

Loading...