Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 547
Cập nhật lúc: 2024-09-19 17:41:59
Lượt xem: 7
Lớn như vậy, nàng mới chỉ giớt một người, chính người đó đã hại chớt tỷ tỷ của nàng.
Hiện tại muốn nàng giớt Diệp Khanh Oản, nàng thật sự không hạ thủ được, khoảng thời gian trước, các nàng còn ở trong cung cùng nhau học tập lễ nghi, từng cùng nhau đánh nhau......
Hắc y nhân nghĩ nghĩ, cho nàng một lọ độc dược: “Dùng cái này.”
“Cái này có đau không?” Hạ Tuyết Kiến hỏi hắn.
Hắc y nhân lắc đầu: “Sẽ không.”
Hạ Tuyết Kiến lúc này mới cầm lấy, đổ một viên ra, đưa cho Diệp Khanh Oản.
Hắc y nhân không nói nên lời, nàng yêu cầu ngươi đầu độc nàng, không phải dỗ nàng uống thuốc. Ta thật phục ngươi đó.
“Nhét vào miệng nàng.” hắc y nhân nói.
Tốt xấu gì cũng làm bộ chút đi, các ngươi như vậy, ta rất khó báo cáo kết quả công tác.
Hạ Tuyết Kiến bị hắn làm cho hoảng sợ, ngập ngừng đưa thuốc vào miệng Diệp Khanh Oản.
Diệp Khanh Oản lần này không có chơi trò khôn vặt, cũng không có phản kháng, há mồm nuốt xuống.
Độc dược vào miệng là tan, một chút đều không đắng, thậm chí còn có dư vị hơi ngọt trong miệng.
Nhưng này cũng thuyết minh, lúc trước nàng đổi kỹ năng bách độc bất xâm từ hệ thống, đối với dược này không có hiệu quả.
“Chúng ta có thể đi được chưa?” Liễu Thịnh vẫn im lặng không nói chuyện, bỗng nhiên khàn khàn hỏi hắc y nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-547.html.]
Hắc y nhân xoay người rời đi, hệ thống liếc mắt nhìn hắc y nhân một cái, lại nhìn Diệp Khanh Oản một cái, thở dài một tiếng, cũng đi theo hắc y nhân.
Hạ Tuyết Kiến cúi đầu, nước mắt liền chảy ra: “Thực xin lỗi.”
Diệp Khanh Oản vỗ vỗ vai nàng, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Người một nhà, nói cái gì vậy, hơn nữa, muốn nói thực xin lỗi, cũng là ta thực xin lỗi ngươi.”
Ta vốn là nữ phụ ác độc, đã đánh cắp rất nhiều hào quang của ngươi.
“Ta đi rồi, các ngươi bảo trọng nha, có duyên sẽ gặp lại.” Diệp Khanh Oản hướng bọn họ vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
Ta là một cô gái vui vẻ, ghét nhất trường hợp chia xa đau khổ như này, bỏ đi thôi.
Liễu Thịnh lôi kéo tay nàng, đi theo phía sau nàng.
Nàng dọc theo đường đi ríu rít nói không yên: “Phu quân, ngươi về sau có tái hôn không?”
“Sẽ không.”
“Như vậy sao được, ngươi không tái hôn, Liễu gia các ngươi chẳng phải sẽ bị chặt đứt hương khói sao?” Diệp Khanh Oản nghĩ nghĩ: “Ngươi vẫn nên thử một lần nữa, mặc kệ ngươi cưới ai, đều phải mang nàng tới gặp ta, ta giúp ngươi quan sát.”
Liễu Thịnh gắt gao nắm tay nàng, yết hầu có thứ gì đó cuồn cuộn, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: “Sau khi nương tử của ta trở về, sẽ tái giá với người khác sao?”
“Kia đương nhiên, sau khi ta trở về, ta chính là phú bà, ta không chỉ có gả, còn phải gả cho tiểu thịt tươi, ta cũng muốn trải nghiệm một phen nha.”
Liễu Thịnh bị nàng chọc cười, ôm chặt nàng, vùi mặt vào cổ nàng, cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt, nước mắt rơi xuống, theo cổ nàng áo, nhỏ giọt đi xuống.
“Được rồi, lừa ngươi đó, tiểu thịt tươi nào có đẹp bằng phu quân nhà ta chứ.” Diệp Khanh Oản vỗ về đầu của hắn, nhẹ nhàng trấn an hắn.
Xe ngựa dừng lại ở một chân núi, Liễu Thịnh cõng nàng lên đỉnh núi, nơi này có một đình hóng gió đã hư hỏng từ lâu, ngồi ở chỗ này, có thể nhìn thấy toàn bộ kinh thành.
Diệp Khanh Oản ngồi xuống, sắc trời dần tối, vạn gia ánh đèn dần dần sáng lên, nàng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, tựa hồ sắp đến hồi kết.
Liễu Thịnh yên lặng đứng dậy rồi bước đi.