Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 2: Địa ngục
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:46:40
Lượt xem: 48
Khi địa ngục không còn chỗ trống,
Người c.h.ế.t sẽ đi lại trên nhân gian.
— George A. Romero
==============
Thứ Sáu, trời âm u
2 giờ 40 chiều, trường trung học Diệu Dương
Không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng họ cứ tiếp tục lao về phía trước, theo sát những người phía trước!
Vô số người ngã xuống, rồi bị những người phía sau dẫm đạp qua, tiếng hét chỉ thoáng qua trong chốc lát, rồi bị lấn át!
Mục tiêu của tất cả mọi người là duy nhất: sống sót, không để bị những con quái vật đuổi theo phía sau tóm lấy. Họ đã tận mắt chứng kiến hậu quả khi bị bắt. Hoặc trở thành thức ăn, hoặc trở thành đồng bọn của những con quái vật đó! Không ai muốn kết cục như vậy, vì thế họ không màng đến gì khác mà cứ tiếp tục chạy về phía trước, cho dù người vừa ngã xuống có là bạn thân nhất hay người yêu thương nhất của họ!
Cuộc khủng hoảng chỉ kéo dài trong giây lát, có thể là 5 phút, cũng có thể là 3 phút, không ai còn quan tâm đến thời gian nữa. Tất cả đều lao về phía cổng trường, bởi họ tin rằng chỉ cần thoát ra khỏi nơi này, sẽ có người đến cứu họ, những cảnh sát mang súng, những người được giao nhiệm vụ bảo vệ họ, sẽ tiêu diệt những con quái vật đang dần trở thành phần đông. Họ sẽ an toàn, và có thể trở lại cuộc sống yên bình như trước, coi như những gì xảy ra hôm nay chỉ là một cơn ác mộng. Tất cả đều tin như vậy!
Nhưng liệu mọi thứ có diễn ra như họ mong đợi?
Khi người thầy đầu tiên an toàn chạy tới cổng trường và mở cổng, ông ta sững sờ!
Trường của họ nằm ở ngoại ô thành phố, vị trí khá cao, từ cổng trường có thể nhìn xuống toàn cảnh thành phố. Đây cũng là điều mà hiệu trưởng luôn tự hào nhất. Mỗi khi màn đêm buông xuống, khung cảnh thật hấp dẫn, nhìn xa xa là những ánh đèn neon rực rỡ của thành phố, một điều mà rất nhiều cặp đôi sinh viên yêu thích. Đó là nơi lý tưởng để họ hẹn hò, vừa lãng mạn vừa ấm cúng! Không xa trường là một khu rừng tự nhiên nhỏ, nơi nhiều cặp đôi thường lui tới để tình tự. Trong rừng có một hồ nước nhỏ, sau khi trường được xây dựng, hiệu trưởng đã cho dựng những chiếc ghế gỗ bên hồ và con đường mòn lát đá nối thẳng với cổng phụ của trường, nơi nhiều học sinh yêu thích sự yên tĩnh thường mang sách tới để học tập!
Người thầy đứng ở cổng trường, chăm chú nhìn về phía trước, và khi những người đang chạy tán loạn nhìn thấy ông đứng chắn lối đi bên cổng phụ không bước ra, họ đồng loạt giận dữ. Có người lao tới đẩy ông ra, nhưng ngay khi ánh mắt lướt qua vai người thầy và nhìn xuống thành phố, họ đều sững lại trong kinh hoàng!
Cảnh tượng thành phố từng yên bình, xinh đẹp giờ đây là một bức tranh hoang tàn. Khói đen cuồn cuộn khắp nơi, và từ xa, tiếng la hét giống như những gì họ đã nghe từ những con quái vật trong trường đang truyền đến tai họ!
“Chuyện quái gì đang xảy ra đây!” Người thầy lấy lại tinh thần, hét lên giận dữ, nắm tay thành nắm đ.ấ.m và ôm đầu. Ông không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt là thật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-2-dia-nguc.html.]
Nhưng không ai có thể trả lời ông. Tiếng la hét và tiếng kêu cứu phía sau ngày càng lớn hơn. Người thầy quay đầu lại, và tất cả mọi người cũng vậy. Cảnh tượng hiện ra trước mắt giống như địa ngục trần gian!
Lúc này, Lâm Linh và Ngô Tiểu Hinh đang chăm chú chọn lựa vũ khí trong phòng chứa đồ, không hề nhận ra rằng một bóng dáng khập khiễng đã lặng lẽ xuất hiện sau cánh cửa.
Khi cả hai phát hiện ra, kẻ đó đã bước vào phòng chứa đồ, từ cổ họng phát ra một tiếng gầm trầm thấp!
Tiếng gầm đó khiến Lâm Linh và Ngô Tiểu Hinh giật mình quay lại. Thấy con quái vật đang tiến tới gần Ngô Tiểu Hinh, người đứng gần cửa nhất, Lâm Linh sợ đến mức đứng sững tại chỗ!
Nhìn từ xa thì không thấy gì, nhưng khi con quái vật tiến lại gần và họ nhìn rõ gương mặt của nó, ngay cả một cô gái mạnh mẽ như Lâm Linh cũng bị dọa đến c.h.ế.t khiếp!
Con quái vật đã mất một cánh tay, và nơi cánh tay bị đứt giống như bị một lực mạnh nào đó kéo xé, không đều. Phần lớn má phải của nó bị rách toạt cả ra, chỉ còn lại bộ xương trắng toát, dính đầy m.á.u đen đỏ. Một vài giọt m.á.u vẫn còn nhỏ xuống đất và đôi mắt không có tròng trắng của nó liếc nhìn Lâm Linh như thể cô ấy là con mồi!
Lâm Linh đã sợ cứng đờ, huống chi là Ngô Tiểu Hinh, người luôn được bảo vệ. Dù là người tỉnh táo đến mấy, đối mặt với cảnh tượng như vậy cũng sẽ bao phủ bởi nỗi sợ hãi. Ngô Tiểu Hinh hét lên một tiếng, ôm đầu và cúi xuống!
Cô cúi xuống đúng lúc né tránh cú vồ của con quái vật, cánh tay của nó chỉ xẹt qua mái tóc của cô!
Tiếng hét của Ngô Tiểu Hinh đánh thức Lâm Linh. Tay cô ấy vẫn run rẩy, nhưng cô ấy đã cầm chắc chiếc chân bàn trong tay mình. Lâm Linh hét lớn một tiếng để tự tiếp thêm can đảm!
Con quái vật tức giận vì để vuột mất con mồi. Nó đưa cánh tay tàn tật còn lại ra để túm lấy Ngô Tiểu Hinh đang cúi xuống, gầm gừ trong cổ họng và cúi đầu định cắn. Nhưng tiếng hét của Lâm Linh đã làm gián đoạn hành động của nó. Đôi mắt trắng đục của nó chậm rãi nhìn về phía Lâm Linh!
Ngay khi đó, Lâm Linh quét chiếc chân bàn về phía con quái vật. Đầu chiếc chân bàn đầy những chiếc đinh nhỏ lởm chởm. Cú quét ấy khiến những chiếc đinh cắm thẳng vào thái dương của con quái vật.
Thêm vào đó, Lâm Linh đã dùng toàn bộ sức lực để vung gậy, nên hiệu quả khỏi cần bàn cãi. Con quái vật bị cú đánh hất bay, đập thẳng vào những mảnh gỗ nhọn bị bỏ lại trong phòng chứa, xuyên thẳng qua đầu nó. Nó co giật vài cái rồi nằm im không động đậy.
Chiếc gậy trong tay Lâm Linh cũng rơi ra khỏi tay cô ấy khi cô ấy vung nó ra. Khi mảnh gỗ nhọn xuyên qua đầu con quái vật, chiếc gậy rơi xuống đất với một tiếng "bịch", làm Lâm Linh giật b.ắ.n mình và mở to mắt!
Khoảnh khắc vừa rồi chỉ là phản ứng bản năng của cô ấy. Cô ấy chỉ biết mình không thể để Ngô Tiểu Hinh bị thương, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái. Khi hét lên và lao ra, cô ấy đã nhắm tịt mắt lại. Lúc này, tiếng động khiến cô ấy giật mình mở mắt ra, cô ấy còn nghĩ rằng con quái vật chưa chết. Khi nhận ra mình không còn vũ khí trong tay, cô ấy suýt khóc toáng lên!
May mà Lâm Linh vốn dạn dĩ, thấy con quái vật đứng im không động đậy. Dù toàn thân cô ấy run rẩy đứng còn không vững, cô ấy vẫn cẩn thận tiến từng bước một về phía nó!
Đi vài bước, cô ấy mới thấy rằng con quái vật đã bị treo lên tường, chân không chạm đất. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm. Khi thở ra, tất cả sự can đảm còn sót lại của cô ấy cũng biến mất. Cô ấy ngã một cái "bịch" xuống đất!