Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 1: Thây ma
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:45:46
Lượt xem: 91
Tận thế đã đột ngột ập đến!
Không có bất cứ điềm báo nào, không có bất kỳ thông tin gì!
Thế giới đột nhiên rơi vào hỗn loạn, trở thành địa ngục!
=================
Thứ sáu, trời nắng
2 giờ 30 phút chiều, trường trung học Diệu Dương
Bây giờ là lúc bắt đầu tiết học đầu tiên của buổi chiều. Vì buồn chán, Ngô Tiểu Hinh một mình trốn học, nằm trên sân thượng, nhìn chằm chằm vào bầu trời trong xanh, cứ vậy mà ngây người ra!
Tâm trí cô cứ trôi theo những đám mây trắng biến đổi không ngừng, rồi bị gió cuốn đi!
Tập Phi đã rời đi bao lâu rồi?
Ngô Tiểu Hinh nhắm mắt lại, trong đầu chỉ hiện lên một bóng hình mờ nhạt không thể thấy rõ mặt, chỉ còn tiếng gọi dịu dàng vang vọng bên tai!
Anh đã lặng lẽ rời đi như thế, không ai biết anh đã đi đâu, hoặc đã xảy ra chuyện gì! Chỉ biết rằng họ đã cãi nhau, sau hôm đó, khi cô buông bỏ tự ái để tìm anh thì đã không còn dấu vết nào của anh trên đời nữa!
Chỉ còn cô đứng lặng như một kẻ ngốc, bất động tại chỗ, cô đã tự hỏi bản thân trong một thời gian dài, cũng như hỏi Tập Phi, người đã biến mất không dấu vết!
Cô chỉ không thích việc anh dịu dàng với những cô gái khác, lẽ nào điều đó cũng là sai sao?
Tại sao phải trừng phạt cô như thế?
Nâng tay che mắt, cô ngăn ánh sáng chói chang, cũng che đi đôi lông mi đang run rẩy!
"Tiểu Hinh, cậu lại ở đây!"
Tiếng nói đột ngột vang lên bên tai, là giọng trầm ấm đặc trưng của Lâm Linh!
"Sao cậu lại đến đây?" Cô quay đầu nhìn người đang từng bước tiến lại gần!
Đúng là Lâm Linh, người bạn thân thiết đã ở bên cạnh cô từ nhỏ!
"Cậu còn nói, tiết học đã bắt đầu rồi mà cậu vẫn còn ngồi đây ngẩn ngơ!" Lâm Linh lườm cô một cái rồi tùy tiện ngồi xuống bên cạnh! Hai tay chống ra sau, ngửa đầu nhìn lên bầu trời!
"Chẳng có gì cả. Sao cậu không ở trong lớp?" Cô quay đầu lại, ánh mắt một lần nữa hướng về bầu trời xanh thẳm!
"Tiết của ông già!" Một câu ngắn gọn, giải thích tất cả lý do!
Tiếng cười khẽ vang lên, "ông già" mà Lâm Linh nhắc tới, thực ra là giáo viên chủ nhiệm của họ, cũng là giáo viên dạy Lịch sử!
Lâm Linh dám trốn cả tiết của giáo viên chủ nhiệm, đơn giản vì gia đình cô ấy rất giàu có! Gia đình Lâm Linh đã quyên góp rất nhiều cho ngôi trường này, mặc dù trường cũng chẳng có gì nổi bật.
Lâm Linh học ở đây cũng là vì đi cùng cô, hoặc nói đúng hơn là vì lo lắng cho cô.
Bởi vì Tập Phi biến mất đúng vào thời điểm họ vừa nhận kết quả kỳ thi tốt nghiệp cấp hai!
Ngô Tiểu Hinh duỗi người, đứng dậy, tiến về phía lan can!
Tựa người vào lan can ngắm nhìn cảnh quan thành phố bên ngoài, đó cũng là sở thích của cô!
"Tiểu Hinh, cậu định học đại học nào?"
Đây là lựa chọn và nỗi băn khoăn mà họ đang đối mặt!
"Không biết nữa, cứ chờ xem, dù sao ba mẹ mình—!"
Câu nói mới được một nửa, cơ thể cô bất ngờ cứng đờ!
Lâm Linh đang đợi cô nói nốt câu thì thấy cơ thể cô cứng lại, mắt trố ra nhìn xuống dưới! Hiếu kỳ đứng dậy
"Cậu làm gì vậy?"
Không cần cô trả lời, tiếng của Lâm Linh tự động im bặt. Sau một lúc lâu, giọng nói của Lâm Linh lại vang lên, nhưng giờ đây đầy sự run rẩy: "Cái... cái đó là cái gì?"
Nơi mà Lâm Linh chỉ, chính là cổng trường. Cổng trường trong giờ học luôn đóng, vì trường nằm ở vùng ngoại ô, vào giờ này, ngoài những học sinh đến trễ, không có ai khác xuất hiện. Nhưng lúc này, bên ngoài cổng trường lại có một người đàn ông đứng đó. Dù khoảng cách xa nên không thấy rõ mặt, nhưng có thể thấy rõ hành động của anh ta.
Người đàn ông đó đang ôm người bảo vệ của trường, đầu cúi xuống, trông như đang hôn cổ người bảo vệ. Cảnh tượng này trong mắt người khác có thể là sự thân mật giữa hai người đàn ông, nhưng tiếng hét đột ngột đầy sợ hãi và đau đớn đã phá tan suy nghĩ đó!
Chỉ trong chốc lát, cơ thể của người bảo vệ mềm nhũn rơi xuống, và người đàn ông cũng quỳ gục xuống cùng lúc! Đầu anh ta ngọ nguậy, trông như đang hỏi gì đó, nhưng lại giống như đang... cắn xé!
Đột nhiên, đầu người đàn ông khẽ lắc mạnh!
Ngô Tiểu Hinh nhìn rõ một làn sương m.á.u bay ra theo động tác của người đàn ông. Chẳng mấy chốc, anh ta lại cúi đầu xuống!
Hoảng sợ bịt miệng lại, cô quay sang nhìn Lâm Linh. Ánh mắt hoảng loạn của Lâm Linh chứng minh rằng cô không hề hoa mắt!
Cô thực sự đã chứng kiến một vụ g.i.ế.c người, hơn nữa còn là một cảnh tượng tàn bạo đến vậy!
Lúc này, những người bảo vệ khác cũng đã tụ tập lại ở cổng trường. Thấy người đàn ông kia vẫn thờ ơ tiếp tục cắn xé cơ thể nạn nhân, hai người bảo vệ không chịu nổi nữa đã mở cổng, cầm dùi cui bảo vệ lao vào đánh đập người đàn ông kia tới tấp. Những người khác nhanh chóng kéo nạn nhân ra khỏi miệng kẻ sát nhân.
Bị cướp mất "thức ăn", người đàn ông loạng choạng đứng dậy, lao về phía một bảo vệ gần nhất. Đúng lúc đó, một chiếc dùi cui định đánh vào cánh tay anh ta lại đập thẳng vào đầu. Thậm chí từ trên sân thượng, hai cô gái cũng có thể nghe rõ âm thanh hộp sọ vỡ ra!
"Ọe!" Lâm Linh không nhịn được, cúi xuống lan can và bắt đầu nôn mửa!
Cơ thể người đàn ông đổ gục xuống đất theo cú đập mạnh vào đầu!
Khi mọi người nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, thì người bảo vệ vừa bị hại, đã được xác nhận là đã chết, bỗng nhiên đứng dậy. Sau khi đứng yên một lúc, anh ta đột ngột gầm lên, tóm lấy một người bảo vệ đang không đề phòng, rồi há miệng cắn xuống!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-1-thay-ma.html.]
Chương 1.2
“Áaaaaa!” Một tiếng hét nữa vang lên, so với tiếng hét trước còn khiến hai người trên sân thượng rùng mình hơn.
Họ đã chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, người bảo vệ rõ ràng đã chết, nhưng lúc này lại đứng dậy hoạt động!
Cơ thể cứng đờ, giống hệt người đàn ông kia!
“Chạy thôi!”
Không cần nói nhiều, Ngô Tiểu Hinh nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Linh và lao về phía cửa sân thượng.
Tình huống bây giờ không còn là một vụ án g.i.ế.c người đơn giản nữa, từ những gì mà người bảo vệ bị thương thể hiện, và cách mà một bảo vệ khác, bị cắn và ngã xuống, lại đứng dậy.
Cả hai thở hổn hển chạy đến trước cửa lớp học, đá mở cửa, trong khi các bạn cùng lớp lúc này vẫn đang ngoan ngoãn nghe giảng, bị hành động bạo lực của Lâm Linh làm cho choáng váng.
Bỏ qua ánh mắt bất mãn và tiếng quở trách của thầy giáo, Lâm Linh chạy đến chỗ ngồi của mình, lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi.
Nhưng âm thanh bận từ điện thoại chỉ là tiếng máy bận!
“Sao rồi?” Ngô Tiểu Hinh đeo balo đã thu dọn sẵn lên vai, quay lại hỏi Lâm Linh.
“Máy bận!” Lâm Linh quay đầu lại, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng.
110 bận máy.
“Này, hai em kia, nếu không học tử tế thì ra ngoài cho tôi!” Thầy giáo không thể chịu nổi nữa, đập mạnh miếng lau bảng xuống bàn giảng và giận dữ quát vào Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh!
“Ngô Tiểu Hinh, Lâm Linh, hai người có thôi làm loạn chưa, đừng tưởng có bố giàu mà dám coi thường giáo viên chủ nhiệm!” Trước khi cả hai kịp trả lời, lớp phó Dương Thiến đã đứng lên, nhíu mày nói.
Các bạn cùng lớp khác cũng nhìn họ với ánh mắt không tán thành.
Trong lớp này, Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh được coi là "ngoại lệ," rất ít bạn học gần gũi với họ, nếu có thì cũng chỉ vì nể gia cảnh của Lâm Linh mà nịnh nọt.
“Im đi!” Lâm Linh là người có tính cách nóng nảy, cô ấy hét lên, nhưng ngay lập tức bị Ngô Tiểu Hinh kéo áo, sau khi thấy đối phương lắc đầu, cô ấy mới im lặng lại.
“Bên ngoài cổng bảo vệ đã bị giết, và không thể gọi được 110!” Ngô Tiểu Hinh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, nói một cách nghiêm túc. Nói xong, cô kéo tay Lâm Linh chuẩn bị rời đi.
Một câu nói như ném vào biển cả, ngay lập tức tạo ra một tiếng vang lớn!
“Chuyện gì vậy?”
“Chẳng lẽ là thật sao?”
“Sao có thể, bảo vệ đều là cựu quân nhân mà!”
Không quan tâm đến cuộc bàn tán của các bạn, hai người họ nhìn nhau rồi chạy đi!
Khi chạy đến góc hành lang, hệ thống phát thanh vang lên đúng lúc!
“Các học sinh chú ý, có sự hỗn loạn xảy ra trong trường, vui lòng tuân theo sự sắp xếp của giáo viên và nhanh chóng rời khỏi trường!”
“Các học sinh chú ý, có sự hỗn loạn xảy ra trong trường, vui lòng tuân theo sự sắp xếp của giáo viên và nhanh chóng rời khỏi trường!”
“Các học sinh chú ý, có sự hỗn loạn xảy ra trong trường, vui lòng tuân theo sự sắp xếp của giáo viên… Ah, anh làm gì, buông tôi ra, buông…”
Sau khi phát lần thứ ba, giọng nói đột ngột trở nên sợ hãi, vùng vẫy, và cuối cùng biến mất, chỉ còn lại vài tiếng gầm gừ như dã thú và tiếng nhai nuốt.
Nhanh đến vậy sao!
Ngô Tiểu Hinh nhíu mày nhìn qua Lâm Linh, từ ánh mắt của đối phương cũng thấy rõ sự ngạc nhiên!
“Chúng ta lên sân thượng!” Không cần suy nghĩ nhiều, Ngô Tiểu Hinh kéo tay Lâm Linh, quay lại chạy về hướng cũ.
“Tại sao không ra cửa chính?” Lâm Linh vừa bị kéo vừa hỏi.
“Bây giờ hầu như mọi người đều đã biết, chắc chắn không thể đi qua cửa chính!”
Không quay đầu lại, Ngô Tiểu Hinh vừa nói vừa chạy, khi chạy ngang qua phòng chứa đồ, Lâm Linh buông tay Ngô Tiểu Hinh, đá mở cửa và nói với cô ấy: “Lấy hai thứ gì đó làm vũ khí!”
Trong khi đó, trong lớp học, các bạn học cũng bắt đầu hoảng loạn, chưa bao giờ họ gặp phải tình huống như thế này, ngay lập tức rơi vào hỗn loạn!
Một số bạn học nhanh nhẹn, ngay khi phát thanh vang lên, đã nhanh chóng đeo balo và theo Lâm Linh ra khỏi lớp!
Nhưng khi ra khỏi lớp thì không còn thấy bóng dáng hai người kia nữa, Lưu Á Nam nhìn lại hai người bạn đã cùng mình rời khỏi lớp, ra hiệu giữ im lặng rồi cúi xuống, tận dụng lúc các bạn học khác đang dần yên lặng dưới sự trấn an của giáo viên, leo qua cửa sổ! Đích đến của cậu ta là phòng thiết bị thể thao!
Hai người bạn đi theo Lưu Á Nam cũng bắt chước cách làm của cậu ta.
Lưu Á Nam là lớp phó thể dục, từ nhỏ đã học Taekwondo, bây giờ đã đạt đến đai đen cấp 4, đi theo cậu ta chắc chắn sẽ an toàn hơn những người khác!
Hai người bạn đi cùng là lớp trưởng Lôi Lôi, người thường được coi là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng những người thật sự hiểu cô ta đều biết rằng tính cách nổi loạn của cô ta không hề nhỏ. Lưu Á Nam là một trong những người đó, họ đã chơi cùng nhau từ nhỏ nên rất hiểu nhau. Khi sự việc đột ngột xảy ra, và dựa trên hành động của Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh, chắc chắn đây không phải là một vụ g.i.ế.c người bình thường, nên thay vì đợi thầy cô sắp xếp, tự hành động sẽ đỡ phiền hơn! Cô ta rất ghét sự phiền toái, nếu không thì cũng đã không để cho Dương Thiến - lớp phó - có thể nghênh ngang trong lớp!
Người kia là một kẻ lập dị khác trong lớp, một fan cuồng võ thuật tên Dương Khoát, đeo cặp kính dày che giấu mọi cảm xúc. Mỗi khi lớp tổ chức hoạt động, hắn ta luôn tìm lý do để từ chối. Hắn ta chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nghiên cứu đủ loại máy móc và rất ít khi nói chuyện với người khác. Cũng vì thân hình mập mạp và tính cách lập dị nên chẳng ai chủ động nói chuyện với hắn ta.
Khi ba người chạy được nửa đường, trường học đã hoàn toàn hỗn loạn. Các học sinh ban đầu nghe lời giáo viên trấn an thì giờ đã bùng nổ do tình hình ngày càng nghiêm trọng. Ai nấy đều bị nỗi sợ hãi bao trùm, không còn nghe theo những lời nói tuyệt vọng của thầy cô, cứ như dòng nước lũ mà lao ra ngoài.
Không chỉ không thoát ra được, họ còn bị mắc kẹt ở lối ra!
Các học sinh mất lý trí chỉ nghĩ đến việc sống sót, không quan tâm đến việc giẫm đạp lên những bạn học bị ngã trước mặt để tiến về phía trước.
Càng làm cho tình hình thêm hỗn loạn là những học sinh chậm hơn phía sau bị cắn và tấn công bởi những người bạn đã c.h.ế.t sống lại, và dần dần, số lượng những sinh vật giống xác sống này ngày càng nhiều.
Phía trước bị chặn cứng, phía sau lại có thêm nhiều xác sống, cảnh tượng ngày càng hỗn loạn!