Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 7: Hình như có gì không đúng (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:37:32
Lượt xem: 65
Ngoài dự đoán, lần này Văn Tâm nói nỗ lực không phải là nói giỡn.
Cô vừa về nhà đã nhờ tổ chương trình kịch bản quay, sau dó luyện tập với gương, với không khí, với mèo suốt ba ngày liền. Ba ngày này, Kỳ Trưng trơ mắt nhìn cô từ lúc đầu đọc lời kịch lắp bắp đến khi đọc kịch trôi chảy. Từ đầu đến cuối cô chỉ dùng một biểu tình để diễn, mãi đến ba ngày sau cảm xúc đã tự nhiên hơn, thậm chí còn lưu loát tiến bộ hơn. Nếu ở đây có camera quay lại, chắc chắn sẽ khiến người xem chấn động vì sự tiến bộ này.
Ánh mắt Kỳ Trưng nhìn cô cũng dần dần thay đổi, từ ánh mắt lười bố thí trở nên nghiêm túc lên. Không có nguyên nhân gì, người có nỗ lực vươn lên đều đáng được tôn trọng. Văn Tâm cũng không ngoại lệ.
Ba ngày sau.
Tổ chương trình “Diễn viên” bắt đầu diễn tập. Ngày diễn tập, Văn Tâm và Lý Tinh Tinh đến nơi quay phim từ sớm. Người diễn chung với Văn Tâm là một nữ diễn viên gạo cội, năm nay năm mươi tuổi, từng đạt được giải Bách Hợp, trong chương trình này được khán giả gọi là: Kính chiếu yêu.
“Kính chiếu yêu” khoan thai tới muộn, đến trễ hơn Văn Tâm chừng một tiếng rưỡi. Những người khác đều đã đến đủ, “Kính chiếu yêu” mới di giá đến chỗ Văn Tâm, nâng nửa con mắt: “Học thoại hết chưa?”
“Dạ tiền bối, tôi học hết rồi.” Văn Tâm cung kính nói.
“Ừm.” “Kính chiếu yêu” không muốn đáp lời Văn Tâm, khép mắt lại, nghỉ ngơi.
Văn Tâm: “…” Tiền bối à, bà tới đây không phải muốn đối diễn với tôi sao, sao giờ lại ngủ rồi!
Lý Tinh Tinh thấy vậy, nhanh chóng dùng Weibo phổ cập cho Văn Tâm: “Cô Lý Phương Hoa là vậy đấy, chưa từng đối diễn với người khác, vì vậy những người lần đầu diễn chung với bà ấy đều lóng ngóng làm nền cho bà ấy thôi.”
Văn Tâm: “Sao nghe như cố ý vậy?”
Lý Tinh Tinh: “Cố ý đấy, vì vậy bà ấy mới có biệt hiệu “Kính chiếu yêu” đấy.”
Văn Tâm hiểu ngay. Xem ra cái cô Lý Phương Hoa này cũng không có đạo đức tốt gì. Cũng bình thường, trong vòng giải trí này có thể có ai là nghệ sĩ chân chính có tâm vì diễn chứ? Ngay cả cô cũng vậy, mọi người không phải chỉ vì miếng cơm ăn mà hối hả ngược xuôi sao?
Chỉ là ắt hẳn tổ chương trình cũng phải hiểu chuyện này, vậy mà vẫn phân cô và Lý Phương Hoa cùng đội. Hiển nhiên, chương trình đang đợi chuyện hay mà.
Văn Tâm định thần lại, không chút hoang mang tiếp tục luyện tập theo kịch bản.
Rất nhanh đã đến thời gian diễn tập. Lúc diễn tập, Lý Phương Hoa vẫn không đồng ý lên sân khấu. Nhân viên tổ chương trình thoạt nhìn cũng đã quen rồi, chỉ có mấy diễn viên trẻ tuổi cùng tham gia đồng tình nhìn Văn Tâm: Gặp phải địa ngục khó khăn Lý Phương Hoa này, thật là xui xẻo.
Văn Tâm không nói gì, tự mình lên sân khấu thử. Sau đó an an tĩnh tĩnh chờ đến ngày hôm qua chương trình chính thức quay.
Phát sóng trực tiếp bắt đầu. Văn Tâm vừa lên hotsearch không lâu nên khán giả rất chú ý đến cô. Cô vừa xuất hiện trên màn ảnh, mấy dòng bình luận bắt đầu rải rác xuất hiện.
“Không nhìn lầm chứ, Văn Tâm thật sự đến tham gia chương trình này?”
“Cô ta tới làm gì? Tự rước lấy nhục? Quỳ cầu cô “Kính chiếu yêu” ngược tàn nhẫn vào, tốt nhất làm cho cô ta không còn mặt mũi đi gieo tai họa cho “Khí Phi” mới thôi.”
“Tôi chỉ hi vọng quý cô Văn Tâm hành động độc lập đi, đừng có CUE [1] Ý Ý nhà chúng tôi nữa, Ý Ý rất bận, không rảnh lên sân khấu cùng, cảm ơn!”
Đương nhiên cũng có một bộ phận người xem bị gương mặt xinh đẹp của Văn Tâm hấp dẫn sự chú ý.
“Có một nói một, tuy kỹ thuật diễn của Văn Tâm không được, nhưng mặt của cô ta còn được lắm đó.”
“Tôi bắt đầu đau lòng cho Văn Tâm rồi, gương mặt kia đẹp c.h.ế.t đi mất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-7-hinh-nhu-co-gi-khong-dung-2.html.]
Nhưng dù cô có đẹp bao nhiêu, mọi người cũng công nhận cô ta tham gia chương trình này là muốn lăng xê mà tự rước lấy nhục rồi. Không ai xem trọng Văn Tâm, trong đó có cả người đại diện Tần Mạn và trợ lý của cô Lý Tinh Tinh.
Thậm chí Lý Tinh Tinh ngồi trong hậu trường cũng không dám mở mắt xem phát sóng trực tiếp, một tay run run rẩy rẩy bắt lấy Nhóc con bên cạnh: “Nhóc con, lát nữa xong phần của chị Tâm Tâm thì gọi chị một tiếng nha.”
Mèo đen: ??? Cô coi tôi là cái gì? Còn nữa, cô với Văn Tâm có phải hiểu nhầm chỉ số thông minh của mèo rồi không?
Vì hiệu quả chương trình, Văn Tâm được sắp xếp lên sân khấu đầu tiên.
MC nói lời dạo đầu rồi Văn Tâm và Lý Phương Hoa mặc phục diễn chính thức xuất hiện.
Trong phần diễn này, Văn Tâm đóng vai một người mẹ đơn thân, vừa sinh con xong đã dứt sữa cho con tiếp tục làm việc nuôi gia đình, mà Lý Phương Hoa đóng vai bà ngoại, giúp cô chăm con. Lý Phương Hoa là phụ nữ nông thôn, không học hành văn hóa gì, chữ cũng không biết mấy. Một lần mang cháu ra ngoài chơi Lý Phương Hoa vô ý lạc mất đứa nhỏ.
“Mẹ nói gì, đứa nhỏ mất rồi?”
“Mẹ, mẹ cũng không biết nữa, mẹ chỉ đi vệ sinh chút…” Lý Phương Hoa gấp đến độ mặt đỏ bừng, chân tay luống cuống đứng trước mặt con gái.
Thân thể Văn Tâm run nhè nhẹ, không dám tin được nhìn mẹ mình: “Mẹ đừng nói là, một đứa bé nhỏ như vậy, mẹ đi nhà vệ sinh mà không mang theo nó sao?”
Bình luận bắt đầu nổi lên.
“Ảo giác sao, vì sao Văn Tâm diễn được vậy? Ít nhất tôi nhìn không ra đó là diễn đấy.”
“Chỉ mới có vài phút thôi, Văn Tâm dù tệ cỡ nào thì cũng là diễn viên mà.”
“Dù sao cũng không tệ như trong tưởng tượng, diễn cùng với “Kính chiếu yêu” coi như ngang tài cân sức.”
“Người trên kia vũ nhục ai đấy? Cô Lý Phương Hoa sao có thể ngang tài cân sức với loại hàng này? Cốt truyện chưa có tình tiết gì cao trào, đợi một lát đến đoạn khóc là biết ngay!”
Kịch bản hai người diễn không phải của tổ chương trình nghĩ ra mà lấy trích đoạn từ kịch bản một phim điện ảnh tên “Mẹ”.
Nhân vật người mẹ này của Văn Tâm, ngoài mềm trong cứng. Trong cuộc sống, vô luận gặp phải khó khăn gì, cô đều có thể kiên cường đối mặt, cho dù chồng ngoại tình lúc cô mang thai tám tháng, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Nhưng điểm yếu lớn nhất của một người mẹ là con mình, mất con rồi, dù kiên cường cỡ nào cũng không thể thừa nhận đả kích như vậy. Từ lúc đầu không thể tin được, rồi lại điên cuồng tìm kiếm… Rốt cuộc, trong sự tìm kiếm vô vọng, người mẹ đứng tại nơi mất đi đứa con, bi ai vô cực khóc lớn.
Cảnh diễn này, là cảnh diễn ấn tượng sâu sắc nhất trong bộ phim. Hiện tại, Văn Tâm sắp tái diễn lại trên sân khấu màn cảnh đó. Những người có chút hiểu biết với diễn xuất đều biết, diễn khóc cũng không khó, nhưng muốn diễn khóc khiến mọi người đồng cảm, quá khó khăn. Đặc biệt là chương trình trực tiếp như thế này, không có đạo cụ phụ trợ, không có diễn thử, nhiều ánh mắt nhìn như vậy, đa số diễn viên có thể khóc ra nước mắt là giỏi rồi.
Văn Tâm? Đừng mơ! Cô ta có thể rơi một giọt nước mắt coi như là tốt lắm rồi!
Nhưng, khi tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Văn Tâm trên sân khấu, đợi màn diễn khóc sấm to mưa nhỏ của cô.
Ngay đó, nước mắt Văn Tâm nói đến là đến, tóc một tiếng, những giọt nước mắt lớn rơi xuống…
Mọi người: ??? Sao không giống với tưởng tượng vậy!
[1] CUE: nghĩa hiểu theo trong câu nói là bám theo, dùng tên tuổi của diễn viên khác để nhắc đến mình, còn gọi là cọ xát độ hot.