Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 7: Hình như có gì không đúng (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:33:58
Lượt xem: 51
Hủy đăng kí là không thể nào. Cho dù Văn Tâm có muốn, người bên “Diễn viên” cũng không đồng ý.
Mấy gameshow thường có lượng người xem và độ hot không ổn định, cho dù là chương trình nổi tiếng như “Diễn viên” cũng không ngoại lệ. Tuy Văn Tâm không phải tiểu hoa đán gì nổi tiếng cho cam, nhưng cô cũng có tiếng sắp tham gia phim mới của Hứa Thiên Hợp.
Hôm qua tin tức này vừa công khai đã lên hotsearch, đủ để thấy mọi người quan tâm đến phim mới này thế nào. Bây giờ, nếu Văn Tâm tham gia “Diễn viên”, dù cô diễn tốt hay hỏng cũng đều sẽ tăng ratings cho chương trình. Tổ chương trình cũng không ngốc, vừa thấy Văn Tâm đăng kí đã thông qua ngay lập tức, hơn nữa còn vô cùng hưng phấn đăng tin này trên Weibo.
Nhìn thông báo mới nhất trên Weibo của “Diễn viên”, sắc mặt Tần Mạn xanh mét.
Bà ta dĩ nhiên không phải sợ Văn Tâm xấu mặt, chuyện đó thì liên quan gì đến bà ta. Bà ta sợ, là nếu như Văn Tâm làm hỏng rồi dư luận sẽ phản ứng mạnh mẽ, ngay cả người sau hậu trường cũng không thể giúp được cô ta nữa. Phần trăm bà ta được trích phải đến ba trăm ngàn đó… Gần bằng tiền lương một năm của bà ta rồi!
Tần Mạn nghiến răng nghiến lợi: “Ai cho cô tự chủ trương chứ?”
“Phó tổng Tần, mấy việc nhỏ thế này sao có thể quấy rầy bà chứ?” Văn Tâm chớp chớp mắt, đơn thuần vô tội nói.
“Cô, cô…” Tần Mạn tức đến độ không nói nên lời. Thật không biết đầu óc Văn Tâm có bị úng nước không. Cô ta lấy đâu ra sự tự tin đó chứ, cô ta cho rằng mình lấy được nhân vật kia của đạo diễn Hứa là vì thực lực của mình sao?
Văn Tâm lại cười hì hì: “Phó tổng Tần, đừng nóng giận, dù sao thì mọi việc cũng đã định rồi, bà cứ coi như đây là tuyên truyền miễn phí là được, cũng không cần công ty tốn phí tuyên truyền nữa, không phải sao?”
“Công ty cũng đâu thiếu mấy đồng phí tuyên truyền này của cô!” Tần Mạn lạnh mặt, không muốn tốn hơi với Văn Tâm nữa, dù sao có bị mắng thì cũng là cô ta bị thôi.
“Nào có thiếu, thêm chút thì càng tốt chứ sao.” Văn Tâm dừng một chút, khóe mắt nhìn thấy biểu tình không còn kiên nhẫn trên mặt mèo đen, nói: “Cứ vậy đi, hợp đồng này tôi mang về nhà nghiên cứu.”
“Cô còn muốn nghiên cứu?” Tần Mạn trừng mắt, cho là mình nghe lầm. Cơ hội tốt như vậy, nhân vật tốt như vậy, nếu là người bình thường dù không có thù lao cũng ký nữa. Đầu óc Văn Tâm sợ là không phải chỉ có chút vấn đề thôi đâu!
“Hợp đồng có hiệu lực pháp luật, phải nghiên cứu chứ.” Nói xong, Văn Tâm vẫy vẫy tay với mèo đen, rồi dùng tay vặn tay nắm cửa cho mèo đen ra ngoài trước: “Phó tổng Tần, bà đừng nóng vội, chờ tôi xem xét xong sẽ bảo Tinh Tinh mang qua cho bà.”
Nhìn bóng một người một mèo rời đi, Tần Mạn khiếp sợ mãi nói không ra lời.
Lần này thì không cần gọi taxi nữa, Lý Tinh Tinh đã đem xe chờ Văn Tâm dưới lầu. Công ty cấp cho Văn Tâm một chiếc xe BYD [1], mèo đen tuy vô cùng không hài lòng với cấp bậc của nó, nhưng dù gì cũng một mình nó ngồi ghế sau, coi như miễn cưỡng chấp nhận.
Lên xe, việc đầu tiên Lý Tinh Tinh làm là hỏi Văn Tâm: “Chị Tâm Tâm, hợp đồng ký xong rồi chứ?”
Văn Tâm thắt đai an toàn: “Chưa, chị đem về xem lại nữa.”
Lý Tinh Tinh khởi động xe, gật gật đầu: “Ừm, cũng đúng, cẩn thận chút cũng không sai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-7-hinh-nhu-co-gi-khong-dung-1.html.]
Văn Tâm hỏi cô bé: “Bên tổ chương trình “Diễn viên” nói thế nào?
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là Lý Tinh Tinh mặt nhăn nhó như khổ qua: “Chị Tâm Tâm, tổ chương trình này thật quá đáng, em vừa mới nói muốn đăng kí cho chị, mấy người đó đã đăng tin rồi.”
“Bình thường mà, tìm độ hot thôi.”
Nói rồi, Văn Tâm mở điện thoại lên, mở Weibo của chương trình kia lên. Nói là tuyên truyền cũng không đúng, kỳ thật trên Weibo không nói thẳng ra tên của Văn Tâm. Nhưng trên Weibo của chương trình có mấy từ mấu chốt như: “Một gương mặt giống hệt tiểu hoa đán đang nổi”; “Tranh luận nhân vật mới được nhận”; “Xuất đạo đã ba năm vẫn chỉ là một bình hoa”. Ầy… Rõ ràng nói Văn Tâm mà. Văn Tâm cười cười: “Xem ra mọi người đều không xem trọng mình nhỉ.” Bình luận ở dưới đều chê cười cô.
“Kỳ thật cũng không sao, chị Tâm Tâm, chỉ cần chúng ta làm tốt, người xem sẽ nhìn được thôi.”
Lý Tinh Tinh trộm nhìn Văn Tâm bên ghế phụ, cẩn thận an ủi nói. Ai ngờ, Văn Tâm không phản ứng gì, ngược lại quay đầu nhìn mèo đen phía sau: “Nhóc con, con cũng không tin mẹ sao?”
Mèo đen đang nhắm mắt dưỡng thần: “…” Tự cô còn không biết bản thân sao?
“Hu, mẹ đau lòng quá, ngay cả con cũng không tin mẹ.” Văn Tâm làm bộ thương tâm.
Mèo đen khinh bỉ nhìn cô một cái, tự nói trong lòng, nếu ngày thường cô cũng có được mấy phần kỹ thuật diễn như này, cũng đâu đến mức đã ba năm rồi còn chưa nổi chứ.
“Mẹ quyết định rồi! Lần này phải nỗ lực thật tốt, để Nhóc con lau mắt nhìn!” Văn Tâm chí khí hừng hừng.
Mèo đen kinh ngạc. Văn Tâm… đột nhiên tỉnh ngộ? Đương nhiên, từ đầu mèo đen đã không tin. Muốn nỗ lực đã nỗ lực từ sớm rồi, hà tất chờ tới bây giờ.
Anh kỳ thật không có hứng thú gì với giới giải trí, chỉ là người phụ nữ này tự luyến quá mức, thường ngày ở nhà cứ thích xem đi xem lại mấy tin tức về mấy bộ phim rác của cô ta. Lâu dài, Kỳ Trưng là một người ngoài đã sớm nhìn ra người phụ nữ này không hề có thiên phú diễn kịch gì. Khó trách gương mặt nom cũng xinh đẹp mà lăn lộn trong giới giải trí ba năm rồi cũng chưa nổi lên.
Nếu có thể, Kỳ Trưng thật sự không muốn người phụ nữ này tham gia bộ phim công ty mình đầu tư, làm cho xác suất thua lỗ của dự án này tăng thêm mười phần trăm. Nhưng vì Văn Tâm nghèo đến mức không có cơm ăn, cũng vì bảo đảm chi phí sinh hoạt tương lai của mình, Kỳ Trưng phá lệ giúp cô ta một lần.
Ai mà nghĩ tới Văn Tâm làm lố lên, dám đăng ký tham gia chương trình diễn xuất. Kỳ Trưng, cũng chính là mèo đen, không hề có cảm tình gì với loại người không biết tự lượng sức mình này.
Chỉ là nể tình Văn Tâm nấu ăn ngon…
Thôi thôi, thâm hụt thì thâm hụt, dù sao để anh bù vào là được.
[1] Xe BYD: là một hãng xe bình dân của Trung Quốc