Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - Chương 1.2
Cập nhật lúc: 2024-11-22 11:36:07
Lượt xem: 56
Tháng sáu, hiếm khi thời tiết mát mẻ như thế này.
Viêm Hề, không, giờ đây nên là Đàm Hi mới phải, rời ánh nhìn khỏi cửa sổ, duỗi tay cầm lấy một quả táo ở trong giỏ, không ngờ động tác quá mạnh nên động tới vết thương ở lưng, đau tới mức khiến cô phải nhe răng trợn mắt.
“Thằng đàn ông thối thây, sớm muộn gì bà cũng đòi lại nợ này! Thằng ranh con!”
Rộp! Miệng đầy vị trái cây.
Nằm viện nửa tháng, thực ra, ngay hôm sau cô đã tỉnh lại rồi, nhưng chỉ không muốn mở mắt ra mà thôi.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là chỉ muốn nằm ở trên giường, không muốn mở mắt ra.
Ngày thứ ba, miệng vết thương bị loét, bắt đầu nhiễm trùng, không biết mỗi ngày phải tiêm bao nhiêu thuốc mới có thể ổn định được bệnh tình.
Ngày thứ bảy, rốt cuộc cũng có thể xuống giường đi toilet, có trời mới biết, khoảng thời gian cô nằm và phải dùng bô đi tiểu tại giường nhức trứng tới cỡ nào!
Nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ trong gương, tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhưng cô vẫn không khỏi cả kinh.
Không phải “kinh” trong “kinh ngạc” mà là “kinh” trong “kinh diễm“.
Mắt ngọc mày ngài, miệng nhỏ mũi xinh, cằm thon gọn, gương mặt tinh xảo, đều là tiêu chuẩn người đẹp thời nay, có điều như thế thì Viêm Hề sẽ chỉ cảm thấy xinh đẹp chứ không tới mức kinh diễm.
Ngược lại, đôi mày kiếm xuất hiện trên gương mặt ngây ngô của nữ sinh mười chín tuổi thực sự là làm người ta cảm thấy khí khái khiếp người.
Nếu không phải đã mất cả ba lẫn mẹ, bị gả vào nhà giàu, có lẽ cô ấy cũng sẽ không an phận như thế.
Đặt tay lên n.g.ự.c lại cảm thấy như đã khẽ chạm vào linh hồn yếu đuối của nguyên chủ.
Những gì cô không dám làm thì tôi sẽ làm, cô sợ chứ tôi không sợ.
Nếu đã được sống lại một lần, vậy sống cho kiêu ngạo một chút thì có sao đâu?
Đời trước, vô số tiền đen qua tay cô, mặc dù ngồi trên núi tiền, vinh hoa phú quý nhưng lại luôn phải đề phòng, lo lắng, ngày nào cũng sống trong cảnh lo sợ.
Vào một khắc khi đối diện với cái chết, Viêm Hề liền thề, nếu có kiếp sau, cô sẽ không kiềm chế mình nữa, sống tùy tâm tùy tính.
Cụp mi xuống để che giấu đi sự sắc bén trong đáy mắt, lúc giương mi lên, trong đó chỉ còn vẻ sáng trong như nước.
Một nụ cười vô lại bò lên khóe môi, cô nhìn vào gương khẽ chớp mắt: “Quả là là một người đẹp...”
Rộp!
Suy nghĩ lại quay về thực tại, cắn mạnh một miếng táo, nếu đây là mặt gã Tần Thiên Lâm kia thì tốt rồi.
Chắc chắn cô sẽ cắn nuốt không thừa một miếng nào.
Đàn ông bạo lực gia đình là loại thấp kém nhất--- cặn bã!
Tần Thiên Lâm là chồng của thân thể này, là cậu Hai của Tần gia - một trong bốn nhà tài phiệt lớn nhất thành phố B, là kẻ đứng đầu trong đám cậu ấm nhà giàu, diện mạo không kém nhưng lại là một tên biến thái thích ngược đãi người khác, lấy chuyện đánh đập phụ nữ làm niềm vui.
Mà nguyên chủ cũng vốn xuất thân quyền quý, đáng tiếc ba mẹ đều mất sớm, đã ăn không ít khổ khi về nhà chú Hai mình sống, phải chịu vô số ấm ức.
Cho rằng chỉ cần nhẫn nhịn là có thể đổi lấy cuộc sống an ổn, nhưng cuối cùng vẫn bị chú Hai lòng dạ hiểm độc lừa gạt, gả cho người ta.
Cũng may, cô còn chưa tới tuổi được pháp luật cho phép kết hôn nên Tần gia mới hoãn việc đăng kí kết hôn lại. Nói cách khác, đứng trên phương diện pháp luật, cô là người kết hôn tự do.
May mắn trong bất hạnh?
Đàm Hi cười, trong đáy mắt có ánh sáng chuyển động.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa cũng chỉ là tượng trưng, còn chưa đợi đáp lại thì một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng đã đẩy cửa tiến vào.
Nụ cười trong sáng khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.
Không tệ, là một anh chàng đẹp trai.
Đàm Hi xoa cằm, vẫn tiếp tục quan sát.
“Hôm nay có thấy khá hơn chút nào không?”
Rộp...
“Cũng ông tệ (Cũng không tệ).” Vì trong miệng đang ăn táo nên lúc nói chuyện cũng ngắc ngứ.
“Để tôi xem xem.”
“Anh chắc chứ?”
“Tôi là bác sĩ.”
“A, vậy cởi đi.”
“...”
Nửa tháng này, ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ và đi vệ sinh ra thì Đàm Hi còn có thêm một niềm vui nữa, đó là đùa giỡn bác sĩ trẻ ngây thơ.
Quả nhiên, mặt anh chàng kia liền đỏ lên, ho khẽ với vẻ mất tự nhiên, ánh mắt lảng tránh.
Giơ tay ra, ném, cái lõi táo chui vào thùng rác một cách chuẩn xác.
Anh ta đưa khăn giấy ra, Đàm Hi nửa cười nửa không nhìn anh ta, nhận lấy và lau khô tay.
Sau đó bắt đầu cởi cúc áo, anh ta vội vàng xoay người đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/chuong-1-2.html.]
“Được rồi.”
Cô an tĩnh nằm xuống giường, đầu nghiêng sang một bên để lộ ra cái lưng trần trụi đầy những vết đỏ chằng chịt đã kết vảy.
“Phục hồi rất tốt, có thể xuất viện rồi.”
Mặc dù thái độ chuyên nghiệp và nghiêm túc nhưng nội tâm lại không nhịn được run lên.
Anh ta không dám tưởng tượng, kẻ nào có thể tàn ác tới mức nhẫn tâm ra tay nặng thế này với một thiếu nữ.
“Thực ra... cô có thể báo cảnh sát mà.”
“Báo cảnh sát?” Đàm Hi quay đầu nhìn anh ta, mắt mở to đầy ngây thơ: “Tại sao tôi phải báo cảnh sát?”
Ánh mắt hồn nhiên, ngây thơ như thế lại làm cho người ta nhộn nhạo cả cõi lòng.
Tức khắc, chỉ thấy buồn bực vì người này không biết đấu tranh.
“Chẳng lẽ cô cứ dung túng cho người làm tổn thương cô như thế sao?”
“Dung túng ai?” Giọng nói nham hiểm truyền vào, Đàm Hi khẽ nhếch môi.
Rốt cuộc cũng tới...
Giương mắt lên nhìn, chỉ thấy gã đàn ông mặc vest phẳng phiu, gương mặt tuấn tú đầy lạnh nhạt đứng ở ngay ngưỡng cửa, nhìn chằm chằm vào hai người ở trong phòng.
Lưng cô gái để trần, còn tay người đàn ông đang đặt trên đó làm cho người ta có cảm giác thân mật khó nói.
Ánh mắt hơi lóe lên, lại liên tưởng tới câu nói ban nãy, Tần Thiên Lâm cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng.
“Không giới thiệu một chút sao, bà xã?”
Đàm Hi cười nhìn về phía anh chàng bác sĩ trẻ tuổi: “Ông xã... tôi.”
“ Hai... Hai người...”
“Kinh ngạc lắm đúng không?”
Vòng tay qua cái eo thon gọn chỉ dùng một tay cũng ôm hết của thiếu nữ, cũng chẳng bận tâm xem vết thương đã khỏi hẳn hay chưa, Tần Thiên Lâm cười vừa hung hăng, vừa điên cuồng.
“Xem ra, những ngày này cô sống cũng chẳng tệ lắm nhỉ?” Câu nói được hắn rít qua kẽ răng.
Đàm Hi cười tươi đáp: “Nhờ phúc của anh.”
Gã đàn ông sửng sốt, nhíu mày theo bản năng: “Cô lại muốn chơi trò gì nữa đây? Lạt mềm buộc chặt sao?”
Đàm Hi mà biết cười với hắn ư?
Có c.h.ế.t Tần Thiên Lâm cũng không tin.
Bác sĩ trẻ tuổi thấy thế thì biết điều đi ra khỏi phòng bệnh, hóa ra, cô ấy đã kết hôn rồi...
Tránh thoát khỏi bàn tay đang ôm eo mình, cô xoay người ngồi dậy, thuận thế buộc lại vạt áo trước người.
Gã đàn ông ghét bỏ dời ánh mắt đi.
Đột nhiên lại cười rộ lên đầy quái dị, ánh mắt nhìn khắp trên dưới một lần: “Sao, hắn được nhìn còn tôi thì không được à?”
“Anh muốn nhìn ư?”
“Muốn nhìn thì sao chứ? Mà không muốn thì sao chứ?”
“Muốn nhìn thì nhanh lên, không muốn nhìn thì cút, đừng có ở đây ghê tởm tôi!”
“Có nhìn hay không? Không nhìn thì tôi cài cúc đây...”
Tần Thiên Lâm nhìn cô như nhìn quái vật: “Đàm Hi, cô... bị điên rồi à?”
Cô sầm mặt xuống, nghiêm trang đáp: “Ngược đãi người là bệnh, phải chữa!”
“Cô!” Bàn tay nâng lên nhưng vô tình lại đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng, tập trung tinh thần nhìn lại thì thấy đó chỉ là một đôi mắt to tròn như con nai con, trong suốt, vô tội.
Thế mà hắn lại không xuống tay được?
Thật đúng là gặp quỷ rồi!
“Thu dọn đồ, về nhà!” Ra lệnh, không được cãi lại.
Đàm Hi dựa người về sau: “Không về.”
“Cô!”
“Vết thương chưa lành.”
“Vậy cô mãi mãi đừng về nữa! Cứ ở bệnh viện chờ c.h.ế.t đi!”
Quát nạt xong liền phất tay áo bỏ đi.
Đàm Hi ngoáy tai, lại vuốt mặt, nói chuyện còn phun mưa quả thực không phải thói quen tốt.
Nhìn xem, nước bọt phun đầy mặt rồi...
“Có ai... chị hộ lý ơi, tôi muốn lau mặt!”
Cứ chờ đấy... chờ qua mấy ngày nữa, bà đây sẽ bắt cả họ Tần nhà mày tới đón...
Món nợ này, chúng ta cứ từ từ mà tính!