Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - Chương 1.1
Cập nhật lúc: 2024-11-22 11:35:53
Lượt xem: 57
Đêm khuya thanh vắng, tiếng ve ra rả.
Lúc này vốn đang là thời gian người ta chìm vào mộng đẹp say sưa thì ở trong một biệt thự trên lưng chừng núi lại ồn ào tới mức gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ.
“Xảy... xảy ra chuyện gì thế?”
“Cậu Hai lại làm ầm lên trong phòng, mọi người cẩn thận một chút.”
“Chắc là mợ Hai lại bị đánh rồi, thật là tạo nghiệt mà!”
“Suỵt! Cô nói bé thôi, làm ở Tần gia lâu như thế rồi mà sao đầu óc chẳng khôn ra được tí nào thế? Loại lời nói này là lời mà kẻ làm nên nói sao?”
“Nhưng... mợ Hai thật sự quá thảm!”
Còn là con gái mười tám tuổi, sao có thể chịu được cậu Hai tay đ.ấ.m chân đá như thế chứ?
Không phải bị đánh một hai lần đầu, nhưng mợ Hai này cũng thật sự là một con lừa cứng đầu...
“Thảm hay không cũng không tới lượt chúng ta định đoạt, người ta sống trong vinh hoa phú quý, giường cao gối mềm, có khi lại thấy vui ấy chứ, cô không biết thì đừng nói bừa nữa!”
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng trách mắng, mặt mày thờ ơ.
Vẻ mặt của mọi người cũng trở lại bình thường, tiếng bàn tán cũng ngừng nghỉ.
“Sao, có chuyện gì thế?”
Trạng thái yên tĩnh chỉ ngừng được có mấy chục giây, sau đó lại có một người làm như con chim lạc bầy chui vào giữa đám người, hai mắt còn mơ màng, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy.
“Ôi chao, tôi nói cho cô biết, cậu Hai lại nổi giận đang đánh mợ Hai nhà chúng ta đấy...”
Một người lên tiếng, mọi người liền nói theo, mồm năm miệng mười, tiếng bàn tán lại nổi lên.
...
“Roi đâu? Roi của tao...”
Trong căn phòng ngủ được trang hoàng tinh tế, dưới ánh đèn lờ mờ là một mảnh hỗn độn.
Chiếc bàn con bị đá lật ngửa trên đất, gương trên bàn trang điểm đã bị vỡ thành những mảnh nhỏ, mà khung ảnh treo trên tường cũng bị lệch hẳn sang một bên.
Trong ảnh chụp, thiếu nữ mặc váy màu trắng, chàng trai mặc đồ tây, là một bức ảnh cưới.
Chữ “hỉ” đỏ thẫm dán trên đầu giường còn chưa kịp phai màu, nơi này chính là phòng tân hôn của một đôi vợ chồng mới cưới.
Chỉ tiếc, lúc này, thiếu nữ ngã xuống đất không gượng dậy nổi, trên người chồng chất vết thương.
Gã đàn ông tức giận trợn mắt, trong đáy mắt ẩn hiện một tia thỏa mãn.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu trên gương mặt méo mó của hắn, hai tay hắn run lên, con thú dữ ẩn sâu trong lòng hiện tại có thể lao ra bất cứ lúc nào.
Giết chóc bừa bãi--- hủy diệt---
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này.
Roi! Roi của hắn...
“Xảo Tâm! Xảo Tâm!”
Xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, gã đàn ông đứng giữa hành lang gào xuống dưới lầu.
Đám người hầu đang đứng ngay dưới cầu thang thò cổ nhìn lén vội vàng lùi về sau, cậu Hai quá kinh khủng...
Chỉ có một người đứng yên tại chỗ, những người khác lui lại làm cô ta hoàn toàn hiện ra.
“Cậu... cậu Hai...”
“Roi ngựa của tao đâu?”
“Hôm qua, cô Ba đi tới trang trại nuôi ngựa thử ngựa nên đã cầm theo rồi ạ...”
Gã đàn ông ngẩn ra, tựa hồ như đang nghĩ cái gì, giây tiếp theo, lửa giận trong mắt càng bốc lên cao hơn.
“Tao đồng ý cho nó mượn từ lúc nào? Con ranh này dám tự quyết định!”
Nói xong, hắn lại xoay người đi vào trong phòng ngủ, vừa đi vừa rút dây lưng đeo trên hông ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/chuong-1-1.html.]
“Mày tưởng là không có roi thì tao sẽ không làm gì được mày sao?”
“Con đĩ, hôm nay tao phải dạy cho mày làm một con vợ tốt là như thế nào...”
Dây lưng quất loạn, gió rít gào theo từng cái quất xuống, hết roi nọ tới roi kia quất lên tấm lưng trần của thiếu nữ.
“A...”
Viêm Hề tỉnh lại vì quá đau, khẽ mở miệng rên lên, vẫn cứ cố chịu đựng.
Khoan đã! Đau...
Tại sao lại cảm thấy đau nhỉ?
Chẳng phải cô c.h.ế.t rồi sao?
Người c.h.ế.t cũng biết đau à?
Trước mặt là vực thẳm, sau lưng là người truy sát, cô nhớ rõ cô đã thả mình nhảy xuống, khoái cảm khi được bay lượn, đôi tay vươn ra, ôm lấy cái chết...
Rốt cuộc cũng có thể kết thúc cuộc sống luôn phải lo lắng, đề phòng rồi!
Một khắc đó, cô vô cùng thản nhiên.
Nhưng... Trước mắt...
Thảm trải sàn êm ái thượng thừa, chân tủ trạm trổ hoa văn, còn có giường Kingsize...
Đập vào mắt không phải là đáy vực, cũng chẳng phải hang núi gì.
Chẳng lẽ... Ngọc Hoàng đại đế không nhận cô mà qua tay nhường cho lão Thượng Đế giải quyết ư?
Bốp...
“Mẹ kiếp!” Cơn đau rát truyền tới, sau lưng như bị tạt lửa nóng.
Đau tới mức toàn thân co rút, cô cuộn lại thành hình con tôm theo bản năng.
Gã đàn ông cầm dây lưng quất ra như con rắn uốn éo, phá không lao tới.
“A... con mẹ... mày...” Mô hôi lạnh chảy cả vào hốc mắt, ngũ tạng lục phủ cũng run lên theo.
Nhưng vì giọng cô khàn đặc nên gã đàn ông không nghe thấy rõ.
“Nếu chưa c.h.ế.t thì kêu lên cho tao!”
Hai tròng mắt đỏ tươi, sự điên cuồng dâng lên ngày càng kịch liệt, nhìn tấm lưng trần đầm đìa m.á.u tươi của thiếu nữ, sự trống rỗng lập tức được lấp đầy, hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
“Con đĩ, đánh c.h.ế.t mày...”
Tiếng cười dữ tợn như tiếng của ma quỷ dội vào tai...
Viêm Hề cắn răng, đầu đau muốn nứt ra, một đống ký ức không thuộc về cô đột nhiên xông thẳng vào trong não...
Trong cơn hoảng hốt, cô thấy một thiếu nữ mười tám tuổi xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi an tĩnh bên cửa sổ, cả người mặc váy cưới màu trắng nhưng gương mặt lại xám như tro tàn.
“Hi Hi, cháu gả sang đó là đi hưởng phúc, Tần gia có tiền như vậy, đừng không biết điều...”
“Hi Hi, nghe nói cậu Hai nhà họ Tần đẹp trai lắm, cũng rất phong độ nữa...”
“...”
Cô là Viêm Hề, hay là... Đàm Hi?
Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng đêm, một tiếng quát lạnh lùng vang lên...
“Dừng tay!”
Tiếng bước chân từ xa tới gần.
Viêm Hề nhếch miệng cười, cứu binh tới rồi...
Gió nhẹ lướt qua khung cửa sổ, lay động rèm cửa trắng tinh.
***