Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Ngoại truyện 2
Cập nhật lúc: 2024-11-01 09:27:16
Lượt xem: 47
Sáng hôm sau, tôi ngồi xe từ huyện về quê, dọc đường đi suôn sẻ. Con đường này do chính cha tôi bỏ tiền xây dựng, không chỉ có con đường, mà cả ngôi trường tiểu học trong làng cũng được cha tôi tài trợ. Vì vậy, mỗi lần trở về, tôi đều được mọi người trong thôn chào đón nhiệt tình. Thôn quê những năm gần đây thay đổi nhiều lắm. Những người như Thẩm Tòng Quân và Vương Mạt Lị đã xuống miền Nam làm việc, còn vợ con Cương Tử và mẹ Hắc Thán cũng theo người thân đi xa. Duy chỉ có Từ Diệu Tổ chọn ở lại quê để phát triển. Hiện tại, trại gà lớn nhất trong thôn là do chú ấy mở, nhờ số vốn từng kiếm được khi làm ăn với cha tôi.
Về quê, tôi gặp thím A Tú, bà cười tươi: “Thằng ba, cháu về lúc nào vậy?”
Tôi cười đáp: “Cháu vừa được nghỉ, liền về quê chơi.”
Thím A Tú từng không nói được, nhưng nhờ mẹ tôi giới thiệu đi khám ở Bắc Kinh với một bác sĩ giỏi, thím đã phẫu thuật thành công. Bà nội thường kể rằng, sau bảy ngày, thím đã bắt đầu nói được, chuyện này khiến bà tôi luôn tấm tắc khen ngợi số mệnh thím tốt, giúp gia đình ngày càng phát đạt. Lần này tôi trở về, không cần tự nấu nướng gì mà sang ngay nhà thím ăn cơm. Nhưng trước đó, tôi tranh thủ quét dọn nhà cửa sạch sẽ.
Tại nhà thím, tôi gặp Từ Hoành, con trai út của thím A Tú, và vui vẻ nói: “Anh Hoành về quê từ khi nào vậy?”
Anh cười đáp: “Anh định ở lại quê nhà giúp cha phát triển trại gà, không đi đâu nữa.”
Tôi gật gù, nói: “Thế thì tốt quá! Em thấy trại gà của chú Diệu Tổ rất có tiềm năng, cần lắm người trẻ như anh về xây dựng thêm.”
Thím A Tú nghe vậy thì mỉm cười đùa: “Phát triển gì chứ, mùi ở trại gà làm cậu ấy chạy mất dép thì có!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/ngoai-truyen-2.html.]
Một lát sau, chú Diệu Tổ về, nhìn thấy tôi thì vui vẻ hỏi: “Thằng ba, cháu về từ khi nào?”
Tôi liền đáp: “Cháu vừa về quê hôm qua. Chú vẫn còn sung sức như ngày nào!”
Chú cười rồi hỏi thăm về cha mẹ tôi. Tôi kể: “Nửa tháng trước cha mẹ cháu xuất ngoại thăm chị cả, tiện đi du lịch luôn.”
Chú Diệu Tổ bật cười: “Bọn họ đúng là biết tận hưởng cuộc sống.”
Tôi bật cười theo: “Đúng thế, họ giao hết công việc cho anh cả, khiến anh ấy bận tối mắt tối mũi, có lần còn than thở với cháu cơ mà.”
Anh chị tôi đều là những người xuất sắc. Chị cả hiện học y ở nước ngoài, còn anh cả sau khi học xong cũng về nước phát triển. Gia sản nhà tôi giờ đều do anh cả quản lý, từ xưởng may, tiệm lẩu cho đến công ty vận chuyển. Cha mẹ tôi lại đang tính mua đất để đầu tư vào bất động sản, khiến anh cả không ít lần xin họ về nước để đỡ đần cho anh.
Chú Diệu Tổ vui vẻ lấy rượu ra, rồi hai chú cháu uống với nhau một ly. Những ngày ở quê trôi qua êm đềm và vui vẻ. Sau khi về lại thành phố, tôi tự nhủ phải cố gắng hơn, vì tôi muốn theo đuổi ngành giải trí. Tôi có ước mơ đóng phim, ca hát, nhưng mẹ bảo tôi rằng, nếu không thi đỗ đại học với thành tích tốt, thì đừng mơ đến những chuyện khác, chỉ có ngoan ngoãn về nhà kế nghiệp thôi.
Dù vậy, thành tích của tôi cũng không tệ, và tôi quyết tâm sẽ cố gắng hết mình. Ba năm cao trung của tôi nhất định sẽ không uổng phí.