Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2024-11-01 09:25:16
Lượt xem: 135
Tôi là Vệ Tinh, con út của nhà họ Vệ, và vừa mới vào cao trung. Nhưng đừng vì thế mà nghĩ tôi nhỏ bé, bởi chiều cao của tôi đã đạt 1m82, khiến ông bà nội không khỏi so sánh với anh trai. Hồi bằng tuổi tôi, anh ấy cũng không cao đến vậy, dù hiện giờ anh ấy đã 1m85. Anh cả của tôi bận rộn lắm, phải đảm nhận toàn bộ sản nghiệp của gia đình, mỗi tháng có khi chỉ về nhà một lần để ăn bữa cơm gia đình. Còn chị tôi, đang du học ở nước ngoài, là người khiến cha tôi lo nhất. Mỗi ngày ông đều gọi một cuộc điện thoại chỉ để yên tâm chị vẫn ổn, sợ rằng chị sẽ bị một anh Tây nào đó theo đuổi rồi không về nữa. Cha tôi còn giữ quy định nghiêm ngặt rằng chị không được gả cho người nước ngoài.
Thực ra, gia đình tôi lúc đầu chỉ có cặp song sinh là anh chị tôi. Cha yêu mẹ quá nhiều nên sau khi có đủ nếp đủ tẻ, ông đã thực hiện thắt ống dẫn tinh, nhưng tôi – Vệ Tinh – lại xuất hiện, như một điều may mắn. Chính tôi cũng không biết mình may mắn thế nào mà có thể bén rễ nảy mầm trong bụng mẹ sau thủ thuật đó. Tôi từng hỏi bà nội, cha không thắc mắc hay sao khi mẹ có tôi, nhưng bà bảo, tình cảm của cha mẹ sâu sắc đến mức, người ngoài nhìn vào chỉ thấy ngưỡng mộ mà thôi.
Dịp nghỉ lễ, tôi quyết định về quê thăm ông bà. Cha tôi ở thành phố phát triển công việc rất tốt, ông không chỉ xây dựng hạ tầng mà còn đầu tư xây một con đường cho quê hương, giúp cho việc đi lại trở nên dễ dàng hơn. Cha cũng là người đưa điện về làng vào những năm 80, không lâu sau khi tôi ra đời. Từ hồi sơ trung, tôi đã tự mình đi xe lửa về quê nên giờ, khi đã học cao trung, chuyện này càng không có gì đáng lo ngại. Tôi bắt xe lửa về thành phố lớn trước rồi từ đó về nhà bà ngoại. Tuy đã lớn tuổi nhưng ông bà ngoại vẫn rất minh mẫn, còn có ông bà bên ngoại nữa, sức khỏe đều rất tốt. Bà ngoại hỏi thăm gia đình các cậu, thì nghe các chú nói rằng ba người con trai của bà – Tô Thừa Nghĩa, Tô Thừa Lễ và Tô Thừa Trí – đều ổn định và phát triển tốt, gia đình cũng không có gì để phải bận lòng.
Sau khi ngồi chơi với ông bà ngoại một lúc, tôi bắt xe vào huyện, đến thăm nhà cô lớn. Gia đình cô đã chuyển từ quê lên huyện, mở một cửa hàng quần áo. Nhờ nhập hàng từ thành phố về, công việc làm ăn khá khấm khá. Cô lớn lúc nào cũng vui vẻ, gặp lại còn khen tôi lớn nhanh và đẹp trai hơn, còn tôi chỉ cười trừ. Chuyện này không cần nói, tôi cũng tự biết mình thừa hưởng gen tốt từ cha mẹ. Nhưng điều khiến tôi không vừa lòng là mình giống cha nhiều hơn, không có nét đẹp thanh tú của chị gái. Vẻ đẹp của tôi mang đặc trưng của nhà họ Tô bên ngoại nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/ngoai-truyen-1.html.]
Trong nhà họ Tô bên ngoại, ai cũng có diện mạo nổi bật. Chị họ tôi, lớn hơn tôi vài tháng, hiện đang là hoa khôi trường, được biết bao người theo đuổi. Còn em gái bên bác hai, dù là chị họ nhưng tôi không ngần ngại mà nói rằng nếu không phải bà con thì tôi cũng muốn theo đuổi. Hồi trẻ, mợ hai của tôi là nữ thần quốc dân, một mỹ nhân đích thực, nên không có gì lạ khi con cái của bác hai đều sở hữu nhan sắc nổi bật. Bác hai hiện giờ là thủ trưởng, còn mợ là một nghệ sĩ tài năng, tình cảm giữa hai người cũng tốt đẹp như cha mẹ tôi.
Còn cậu ba và mợ ba lại có một đứa con trai, nhưng cậu ba luôn mong muốn có con gái. Chính vì vậy mà em họ hay qua nhà tôi chơi, còn hay đùa rằng đến nhà tôi ăn ké vì cha mẹ bận công việc. Nhân dịp này về quê, tôi còn gặp một người gọi là “cô nhỏ.” Tuy nhiên, đây là con nuôi của nhà họ Vệ, chứ không phải cô ruột. Lúc tôi hỏi về bà này, mẹ tôi chỉ nói rằng bà ấy từng cư xử vô lễ với gia đình, còn suýt gây nguy hiểm cho anh chị tôi khi họ còn nhỏ. Vậy nên mẹ tôi chẳng mấy thiện cảm, và tôi cũng chỉ lịch sự xã giao.
Cuộc đời của “cô nhỏ” cũng nhiều biến cố: ly hôn, con cái không hiếu thuận, và giờ đây bà đang làm việc trong một nhà máy để trang trải cuộc sống. Trái ngược hoàn toàn, cô lớn của tôi thật sự là người chiến thắng trong cuộc sống, không chỉ hạnh phúc trong tình cảm với dượng mà còn phát đạt về kinh tế. Dượng tôi, dù phải dùng chân giả, vẫn là một người thành công khi đảm nhiệm công việc nhập khẩu hàng hóa từ nước ngoài. Cô lớn hiện giờ đã lên chức bà nội, các anh chị họ tôi đều tài giỏi. Anh họ lớn của tôi hiện làm việc ở miền Nam, anh thứ hai vẫn đang học đại học, còn chị họ làm giáo viên cấp ba.
Mà cô lớn với dượng và bà nội Trần thì ở huyện thành mở cửa hàng quần áo, còn bán những sản phẩm nhà nông, không đến mức quá giàu có, nhưng cũng là gia đình có của ăn của để.