Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 234
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:50
Lượt xem: 0
Nhìn bóng lưng Giang Cần rời đi, Hồ Mậu Lâm mới nhớ ra tiểu tử này là sinh viên Đại học Lâm Xuyên, cùng Khoa học Kỹ thuật chỉ là quan hệ hợp tác.
Mẹ nó, nếu lúc thi đại học cậu bôi sai phiếu đáp án thì tốt rồi.
Sau khi rời khỏi hiện trường phỏng vấn, Giang Cần lái xe trở về Lâm Đại.
Mặc dù bôn ba một ngày, thân thể rất mệt mỏi, thế nhưng bên Tô Nại vẫn còn đang làm “Multi-group”. Hắn còn phải chạy về xem tiến độ, cho nên ông chủ thật sự không dễ làm.
Giang Cần dừng xe ở cửa, cất bước đi vào căn cứ khởi nghiệp, kết quả nhìn thấy Đường Lâm và một nam sinh chưa từng gặp mặt đang đứng ở cửa văn phòng tổng, sắc mặt hai người vô cùng kém, bầu không khí cũng tương đối ngưng trọng.
Nhất là khi Giang Cần đi qua hành lang, ánh mắt hai người vẫn tập trung vào người hắn.
Trong ánh mắt Đường Lâm mang theo mờ mịt, nghi hoặc và khó có thể tin.
Trong mắt nam sinh kia thì mang theo cảnh giác, hâm mộ cùng với ghen tị không che giấu.
- ?
Giang Cần cảm thấy khó hiểu, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hôm nay mình đẹp trai đột biến hả?
Nếu không, sự ghen tị của nam sinh kia từ đâu mà đến?
Nhưng hắn không quá để ý, dù sao hắn cùng Đường Lâm không quen, thậm chí cũng không nhận ra nam sinh bên cạnh kia, vì vậy hắn cất bước lên lầu hai, về tới 208.
Thẳng đến khi bóng dáng của hắn biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, Tiết Cương và Đường Lâm mới thu hồi ánh mắt, vẫn có cảm giác đầu óc mơ hồ.
- Người kia chính là Giang Cần?
- Ừm.
- Không phải em nói tỷ lệ thành công của cậu ta chỉ có 40% sao? - Tiết Cương run run khóe miệng.
Đường Lâm mím đôi môi tái nhợt:
Vân Mộng Hạ Vũ
- Có lẽ là em nói… thiếu một số 0?
- Chẳng bằng em đừng gọi anh đến xoát cảm giác tồn tại. Mẹ nó anh đến đây như con kiến, còn chưa kịp nói câu nào với Hồng Nhan, kết quả đã bị một người không ở chỗ này giẫm mặt!
- Em thật sự không cố ý, đây là sai sót!
- Mẹ nó, em chính là kẻ buôn bán tình báo giả. Em thấy giấu đi một số 0 là không sao, nhưng có biết số 0 này đã gây cho anh bao nhiêu tổn thương tâm lý không!?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-234.html.]
Tiết Cương cảm giác hàm răng của mình ê không chịu nổi, tức giận phì phò, xoay người rời đi.
Đường Lâm còn muốn nói một tiếng xin lỗi, kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiết Cương hoảng hốt chạy bừa mà đụng vào kính cửa lớn, vì thế bả vai lập tức run lên một chút.
- Học trưởng, anh… đi thong thả nha.
- Cút!
Đường Lâm kinh hồn bạt vía nhếch môi nửa ngày, cuối cùng cẩn thận đẩy cửa phòng ra, liếc mắt nhìn bạn thân đang ngồi ở bàn làm việc.
Trải qua một buổi chiều bình tĩnh, trạng thái hiện tại của Hồng Nhan đã tốt hơn rất nhiều, không còn tính công kích mạnh như trước, điều này làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- Đường Lâm, cậu giúp mình gom tài liệu đã ghim bỏ vào túi hồ sơ đi.
- Ồ, được.
Đường Lâm đi tới tủ lấy túi hồ sơ, muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi ra miệng.
……
Sáng hôm sau, rừng phong được nhuộm đẫm bằng sắc thu rực rỡ.
Câu chuyện gây dựng sự nghiệp của Giang Cần đã được đăng trên báo Thanh niên Lâm Xuyên, lúc sáng sớm đã được vận chuyển lên xe.
Sinh viên đại học thường không đọc báo, thậm chí họ còn chẳng mấy khi chú ý đến báo trường chứ đừng nói là báo bên ngoài. Nhưng nếu có người quen được lên báo thì lại là một câu chuyện khác.
Ví dụ như Tưởng Điềm, mới sáng ra đã ôm một chồng báo về phòng ký túc xá rồi phân phát cho từng người một.
“Hắn, một sinh viên đại học bình thường, một startup không mấy nổi bật, ấp ủ hoài bão và lý tưởng, có một trái tim nhiệt huyết tràn đầy thiện chí…”
Khi nhìn thấy tờ báo, Tống Tình Tình là người kích động nhất, có cảm giác như đang đu idol, vì thế mượn tờ báo đọc mấy câu, vẻ mặt sung sướng.
Ban đầu Giản Thuần không muốn đọc, nhưng bị phản ứng của Tống Tình Tình làm cho tò mò, cuối cùng vẫn không nhịn được mở tờ báo ra, cẩn thận đọc bài báo của Giang Cần ba lần, sau đó vẻ mặt của cô không tự giác có hơi ngẩn ra, đôi mắt trong suốt không khỏi nhiễm vẻ ưu thương.
Trong mắt sinh viên đại học, hai chữ lợi ích và danh dự thường không đặt chung một chỗ.
Lợi ích là lợi ích, danh dự là danh dự, không thể nhập làm một.
Hơn nữa hầu hết sinh viên đều cảm thấy rằng danh dự hẳn là cao hơn lợi ích, bởi vì nền giáo dục tư tưởng mà họ nhận được trong nhiều năm qua phần lớn là nền giáo dục phụng hiến.
Có nghĩa là không nói đến chuyện lợi ích, theo đuổi sự cống hiến và hướng tới danh dự.
Cho nên việc Giang Cần muốn làm mưa làm gió, gây dựng sự nghiệp kiếm tiền tuy là chuyện đáng nở mày nở mặt nhưng trong mắt các sinh viên thì cũng chỉ là có chút năng lực và không khác ông chủ nhà hàng ở phố nam là bao.
Nhưng khi Giang Cần xuất hiện trên báo, tức là đã được chính phủ chứng thực và trở thành nhân vật điển hình, thì đây lại là một câu chuyện khác.
Trong nháy mắt, hình ảnh của hắn lập tức trở nên cao lớn, đẳng cấp cũng được nâng cao.