Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:49
Lượt xem: 0
Đổng Văn Hào nghe xong cũng cảm thấy có lý:
- Vậy tôi có nên mở kênh bỏ phiếu cho Lâm Đại không?
Giang Cần lập tức xua tay:
- Bỏ phiếu không mở. Hoa khôi trường Khoa học Kỹ thuật chỉ có thể được bình chọn bởi Đại học Khoa học Kỹ thuật, làm ra tổng tuyển cử sao được? Như vậy rất khiến người phản cảm.
- Được rồi.
- Đúng rồi Văn Hào, tôi có một người bạn tên là Quách Tử Hàng, học máy tính. Anh sắp xếp cho cậu ta vào rèn luyện một đợt, phỏng chừng không luyện được thứ gì mang tính kỹ thuật, nhưng kiếm thêm kinh nghiệm cũng tốt. Ít nhất rèn luyện khả năng giao tiếp cho cậu ta, tên này nói chuyện với dì ở căng tin cũng vất vả.
- Được ông chủ. Hiện tại tổ kỹ thuật do Dương Soái phụ trách, tôi để cho cậu ta đi theo Dương Soái.
Giang Cần gật đầu, gửi tin nhắn cho Quách Tử Hàng, bảo y tới ra mắt. Kết quả sau khi nhận được tin nhắn, tên này lại rất thấp thỏm, còn hỏi ngược lại một câu mình có thể làm được không? Giang Cần cách màn hình mắng y một cái, thầm nghĩ mày có làm được hay không làm sao tao biết.
Nhưng cuối cùng lão Quách vẫn đồng ý, y biết nhược điểm của mình, cũng biết nhất định phải khắc phục nhược điểm này.
Bởi vì một ngày nào đó y sẽ tốt nghiệp, một ngày nào đó sẽ bước ra xã hội, một ngày nào đó phải đi làm những việc mình không am hiểu.
Thay vì bị bánh xe vận mệnh đẩy đi, hơi không cẩn thận sẽ bị nghiền chết, vậy chẳng bằng chuẩn bị sẵn sàng trước, để không bị động.
Xử lý xong chuyện trên diễn đàn, Giang Cần ăn đơn giản chút bánh quy Sachima lấp đầy bụng, bắt đầu chuẩn bị phỏng vấn.
Vừa học vừa làm không thể chỉ hô khẩu hiệu. Hơn nữa, phỏng vấn đã xong, tiện nghi đã chiếm, chuyện cần làm cũng nên làm.
Đương nhiên, phỏng vấn không thể phỏng vấn một mình, Giang Cần còn kéo theo chủ nhiệm Hồ bên đoàn ủy và Trương Minh An của ban giám hiệu nhà trường.
Làm như vậy, một mặt là vì để cho hai người này có cảm giác tham dự. Đến hậu kỳ, họ sẽ có phần thân cận đối với hạng mục ngoài trường của Giang Cần, chờ khi "Multi-group" lên đài thì cũng có thể thuận lợi quá độ.
Mặt khác, nghèo khó không có nghĩa là thiện lương. Trước tiên lôi kéo hai người lên thuyền giặc, để tránh hậu kỳ bị người được tuyển vào làm việc gây ra sự hỗn loạn gì, rồi bắt Giang Cần gánh vác một mình.
- Chào các thầy, em là Nhiễm Phúc, Khoa Văn học Hán ngữ, em muốn gia nhập đội ngũ nội dung của diễn đàn.
Vân Mộng Hạ Vũ
- Chào mọi người, tôi tên là Tồn Khánh, Khoa Máy tính, tôi muốn gia nhập bộ phận kỹ thuật.
- Tôi là số 24, Cổ Văn Đình…
- Tôi là Lưu Minh Vũ…
- Cao Mặc Văn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-233.html.]
Ánh nắng trời chiều ấm áp, Giang Cần mặt không chút thay đổi ngồi ở vị trí C của người phỏng vấn, ánh mắt xẹt qua những khuôn mặt ngây ngô mà quẫn bách kia, bút pháp không ngừng chấm điểm trên đơn phỏng vấn, cuối cùng giao cho nhân viên ghi điểm.
Tờ này đến tờ khác, nói về những khuôn mặt ngây ngô kia, cũng là những bảng điểm cao thấp khác nhau.
- Người tên là Tồn Khánh này cũng không tệ, miệng lưỡi tương đối lanh lợi. - Hồ Mậu Lâm hạ giọng nói với Giang Cần một câu.
Giang Cần gật đầu:
- Đúng là vậy, nhưng không có kinh nghiệm dự án phù hợp. Em đề nghị điều xuống nhóm thị trường, đi chạy nghiệp vụ trước.
- Đội ngũ cậu mang tới từ Lâm Đại, không phải ngay từ đầu cũng không có kinh nghiệm dự án sao?
- Đó là bởi vì thời gian gấp gáp, chỉ có thể tùy chiêu tùy dùng. Nhưng không làm được hoặc có lẽ là không làm thì tỷ lệ không biết làm thực sự rất cao. Hiện tại mấy cương vị này liên quan đến hỗ trợ học sinh nghèo, vẫn nên cẩn thận.
Hồ Mậu Lâm sau khi nghe xong cũng tỏ vẻ hiểu:
- Tổ thị trường cũng được. Nghe nói tổ thị trường của các cậu trích phần trăm rất cao, vậy thì giữ lại đi.
- Được chủ nhiệm.
Giang Cần viết một hàng chữ trên biểu mẫu phỏng vấn, chủ nhiệm Hồ chấp thuận, cho phép gia nhập.
Hồ Mậu Lâm liếc hắn một cái:
- Cậu viết cái này để làm gì?
- Chủ nhiệm Hồ đích thân chiêu nạp. Hậu kỳ nếu xảy ra vấn đề, Hồ chủ nhiệm nổi giận, nói em làm không đúng chỗ, vậy thì em cũng có cái để lấy ra nói. - Giang Cần nhe răng cười.
- Thằng nhóc này, sao lại nhiều chiêu thức như vậy?!
Bên cạnh, Trương Minh An đột nhiên lại gần ho khan một tiếng:
- Hai vị, nhiếp ảnh gia của văn phòng trường đã tới, lát nữa ngồi nghiêm chỉnh một chút.
Nói xong, Giang Cần và Hồ Mậu Lâm lập tức thẳng lưng, cố gắng mỉm cười rạng rỡ.
Một giờ sau, toàn bộ 26 ứng cử viên đã phỏng vấn xong. Chủ nhiệm Hồ đề nghị lưu lại 9 người, Trương Minh An xem trọng 7 người, Giang Cần cảm thấy có 3 người không tệ.
Kết quả như vậy là bởi vì thân phận bất đồng mà dẫn đến. Chủ nhiệm Hồ lo lắng vấn đề chỉ tiêu công việc, Trương Minh An lại có hảo cảm với cách ăn mặc chất phác, còn Giang Cần thì lại lo lắng có thể dùng hay không, có dùng được hay không.
- Giang Cần, chiều nay có thời gian rảnh không? Đến văn phòng tôi ngồi một chút?
- Dạ thôi chủ nhiệm Hồ, em phải trở về trường học một chuyến. Bên kia còn có chút chuyện, lần sau em mời, chúng ta ăn uống xa hoa một lần.