Trọn Kiếp Cùng Người - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:09:59
Lượt xem: 91
2
Chu Ngạn là Hỗn Thế Ma Vương, ta rất sợ hắn.
Bởi vì không biết khi nào hắn sẽ đột nhiên đưa tay ra kéo tóc ta, nhân lúc người lớn không chú ý đẩy ta một cái, tâm trạng không tốt không hiểu sao cũng phải đá ta một cước...
Ta đã rất ngoan ngoãn nghe lời, gọi hắn là “A Ngạn ca ca”, nhưng hắn vẫn rất chán ghét ta.
Trước thái độ cay nghiệt của hắn, ta luôn trốn tránh hắn, nhìn thấy hắn từ xa, ta đã sợ đến mức quay người bỏ chạy.
Sau này, Chu bá mẫu đưa ta đến phủ đệ của Hà tri châu mấy lần, ta mới biết được hoá ra nguyên nhân hắn ghét ta là vì một người.
Hà phu nhân duyên dáng, tao nhã, nữ nhi nhà Hà gia hơn ta hai tuổi, tên là “Sở Sở”.
Sở sở kiều hà hương dục nhiễm. (Hương sen thoảng thoảng trong không khí.)
Hà Sở Sở đến danh tự cũng đẹp như vậy, không giống như ta, Tần Kiệm, Tần Kiệm, nghe thôi đã biết xuất thân từ gia đình thường dân, cần cù tiết kiệm.
Sở Sở là nữ hài tử xinh đẹp trong sáng, đứng trước mặt nàng ấy khiến ta tự ti mặc cảm.
Chu Ngạn luôn không hoà nhà nói lời ác độc với ta, lại vô cùng kiên nhẫn, thân thiện với Sở Sở.
Hắn ở trong nhà Hà gia rất được hoan nghênh, hai nhi tử của Hà tri châu, một người bằng tuổi hắn, người còn lại lớn hơn hắn ba tuổi, quan hệ của bọn họ rất tốt.
Khi nam hai tử chơi đùa với nhau, Sở Sở thường kéo ta tới cùng vẽ tranh, đánh cờ.
A, còn có tiểu nữ nhi nhà Vương thông phán, Vương Yên.
Có đôi khi Sở Sở và Vương Yên vẽ tranh rồi đưa cho mấy người Hà phu nhân xem, người lớn nhao nhao tán thưởng.
Lúc này ta sẽ nhạy bén giấu bức tranh trong tay ra sau lưng, Chu bá mẫu nhìn tôi rồi nhanh chóng liếc đi chỗ khác.
Sau đó Vương Yên đột nhiên chạy tới giật lấy bức tranh của ta: “Các ngươi xem, Kiệm Kiệm vẽ quỷ nước, giương nanh múa vuốt, vô cùng sống động.”
Đám người phá lên cười, còn ta thì đỏ mặt chân tay luống cuống.
Nàng ấy biết ta vẽ trâu nước chứ không phải quỷ nước.
Hà phu nhân cười xong nhìn Chu bá mẫu nói: “Dù sao cũng không phải thân sinh của ngươi, có hơi vụng về một chút.”
Ta cúi đầu không dám nhìn Chu bá mẫu, góc áo bị quấn lại tới nhăn nheo.
Sở Sở keo ta cùng đánh cờ, bọn người Chu Ngạn thỉnh thoảng sẽ chạy tới xem thử.
Mỗi lần hắn tới, ta lại vô cùng hồi hộp, không biết đặt quân cờ trên tay vào chỗ nào.
Bởi vì cho dù ta có đặt nó ở đâu, cũng sẽ nghe được tiếng cười chế nhạo của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tron-kiep-cung-nguoi/chuong-3.html.]
"Ngu như heo."
Sau này ta không bao giờ muốn tới phủ Hà tri châu chơi nữa.
Chu bá mẫu cũng không muốn đi, bởi vì mỗi lần bà ấy trở về, trên đường đều nổi trận lôi đình, phàn nàn với Lý ma ma: “Nàng ta có gì mà phách lối như vậy, còn nói hài tử của chúng ta vụng về, nếu không phải chức quan của Hà đại nhân cao hơn lão gia một cấp, ta còn phải chịu đựng nàng ta chọc tức sao, Sở Sở nhà bọn họ tốt xấu gì cũng lớn hơn hai tuổi, đắc ý cái gì...”
Vừa nói, bà ấy vừa gõ vào đầu ta hận rèn sắt không thành thép, nói: “Đúng là gỗ mục, trở về vẽ lại trâu nước đàng hoàng cho ta xem thử. Vẽ không được thì đừng ăn cơm.”
Chu bá bá nói rất đúng, bá mẫu tâm địa mềm nhất.
Rõ ràng là phạt ta không được phép ăn cơm, nhưng lúc Lý ma ma vụng trộm bưng cho ta một bát cơm, bà ấy cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy.
Năm mười tuổi, ta bị bệnh, lên cơn sốt dữ dội, cả người mê man, suýt nữa mất mạng.
Bá mẫu sai quản sự trong phủ đi mời đại phu ngay trong đêm.
Bà ấy ngồi ở bên giường chăm sóc ta, không thể rời đi nửa bước, bởi vì ta cứ kéo lấy y phục bà ấy, mê sảng gọi bà ấy: “Mẫu thân, mẫu thân đến đón Kiệm Kiệm…”
Bá mẫu cau mày, ra lệnh cho Lý ma ma mang Tam Bảo trừ tà đến, còn bế Chu Ngạn đang mơ mơ màng màng tới.
Chu Ngạn ngái ngủ đứng trong phòng ta, vẻ mặt bối rối.
Sau đó, Chu bá mẫu giơ tam bảo trừ tà nói: “Ngươi có điều gì không yên tâm? Hài tử đã đến chỗ ta, ta sẽ đối đãi với nó nó như nữ nhi, tiểu tử nhà ta cũng sẽ đối xử chân thành với nó, ngươi mau mau rời đi, nếu không ta sẽ không khách khí!”
Một nữ tử có tri thức hiểu lễ như bà ấy, sắc mặt rất nghiêm túc, vẻ mặt cứng rắn đến vô cùng uy nghiêm, thậm chí còn đá Chu Ngạn một cước: “Con nói đi!”
Chu Ngạn giật mình, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Con phải nói cái gì?"
"Nói sau này con sẽ đối xử tốt với Kiệm Kiệm, tuyệt đối sẽ không bao giờ ức h.i.ế.p con bé, cũng sẽ không để con bé phải chịu thiệt thòi."
Ta ở nhà Chu gia bốn năm, bá mẫu thường nói ta là gỗ mục vụng về, đầu óc chậm chạp, nhưng lại âm thầm cầm khăn tay ta thêu, cười với Chu bá bá: “Lão gia nhìn xem Nữu Nữu thêu đẹp thế nào, khi ta bằng tuổi con bé, cũng không có được thủ nghệ này đâu."
Giữa ta và bá mẫu dù sao cũng có duyên phận mẫu tử, bà ấy từng nói với Lý ma ma : “Hà Sở Sở dáng dấp rất xinh đẹp, nữ nhi nhà Vương gia thông minh hơn Kiệm Kiệm một chút, nhưng dù sao cũng là người nhà khác, Tần Kiệm nhà chúng ta có chút ngốc nghếch, nhưng cũng không thể làm gì được, ai bảo nó là hài tử nhà chúng ta.”
Dù sao Chu bá mẫu cũng rất thương ta.
Khi ta mới đến nhà Chu gia, nha hoàn phục vụ ở bên cạnh rất lãnh đạm, bắt nạt ta vì ta còn nhỏ tuổi, trộm đồ ăn của ta, thậm chí còn lén véo vào cánh tay ta.
Cánh tay của ta thường xuyên bị véo tới bầm tím một mảng nhưng ta chưa từng dám lên tiếng.
Sau này, vẫn là Lý ma ma vô tình phát hiện ra, kể lại cho bá mẫu biết.
Bá mẫu hết sức tức giận, sai người bán nàng ta đi, còn gọi tất cả hạ nhân trong phủ đến: “Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ hài tử này là ai. Bây giờ nàng ấy đã đến nhà Chu gia, thì sẽ là chủ tử của các ngươi, sau này còn người nào không biết tôn ti, trực tiếp bán đi.”
Ta vẫn luôn cho rằng Chu bá mẫu sẽ không để ta làm thê tử của Chu Ngạn, bà ấy cũng từng chính miệng nói rằng nếu Chu Ngạn không muốn thì mối hôn sự này sẽ bị hủy bỏ.
Nhưng năm ta mười một tuổi, bà ấy lại đưa ta đến nhà Hà tri châu một lần nữa.
Trong khi nói chuyện phiếm Hà phu nhân và mấy vị phu nhân Huyện thừa, bà ấy lấy ra hầu bao ta mới thêu cho bà ấy, khoe khoang một hồi.