Trọn Kiếp Cùng Người - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:09:16
Lượt xem: 49
Chu bá bá nói: “Không phải nàng luôn rất ghen tị với nhà Hà tri châu có nữ nhi sao? Cứ xem như Kiệm Kiệm là ông trời đưa đến thực hiện ước mơ của phu nhân đi.”
Dứt lời, ông ấy lại xoa đầu ta, nói: "Kiệm Kiệm yên tâm, tâm địa bá mẫu mềm yếu nhất, con ngoan ngoãn, bá mẫu nhất định sẽ thích con.”
Ta sống trong nhà Chu gia, cảm thấy lo lắng bất an, luôn thận trọng, cố gắng làm hài lòng mọi người.
Sau này, Chu bá mẫu thở dài: "Thôi, Tần Kiệm, ngươi đã đến bên cạnh ta, cũng coi như là duyên phận, ta sẽ cố gắng hết sức nuôi dạy ngươi."
“Nhưng có một điều ngươi phải ghi nhớ, A Ngạn tính tình ngang ngược, bướng bỉnh, ngay cả mẫu thân như ta cũng không thể làm gì được, từ trước đến nay hắn rất có chính kiến, nếu sau này hôn sự không thành ta sẽ làm chủ tìm một gia đình trong sạch cho ngươi, cũng coi như không hổ thẹn với phụ mẫu đã mất của ngươi, người cũng đừng sinh oán hận."
Bởi vì lời nói này của bà ấy, ta sợ hãi gật đầu, không dám có chút tâm tư nào đối với Chu Ngạn.
Từ đó về sau, Chu bá mẫu dạy ta biết văn viết chữ, cầm kỳ thư họa, còn dạy ta thêu thùa may vá.
Có lúc là bà ấy tự mình dạy, có lúc lại do Lý ma ma bên người bà ấy dạy.
Lý ma ma nói ta là một hài tử thành thật an phận, thật thà đến mức gần như ngốc nghếch.
Mỗi lần như vậy, Chu bá mẫu luôn cau mày, lắc đầu thất vọng: “Đúng là chưa bao giờ nhìn thấy người ngu ngốc như vậy, đầu óc không dùng được chút nào.”
Nước mắt ta tuôn rơi, cúi đầu buồn bã nghĩ tổ tiên nhà ta thô tục, ta vốn không có tư chất đọc sách.
Chu bá mẫu muốn khắc gỗ mục thành ngọc bích, sẽ khó khăn tới mức nào.
Nhưng ngốc nghếch cũng chỗ tốt của nó, Lý ma ma nói ta là một hài tử phúc hậu, tâm tư đơn giản, biết kính trọng trưởng bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tron-kiep-cung-nguoi/chuong-2.html.]
Bà ta nói: “Hài từ này lúc nghe người ta nói chuyện đều rất nghiêm túc, hai mắt trợn to giống như một con nghé con, kết quả hỏi gì cũng không biết.”
Nói xong bà ta cười ha ha, Chu bá mẫu không nhịn được cũng cười theo.
Sau này, thỉnh thoảng bà ta gọi ta là "Ngưu Ngưu", Chu bá mẫu nói: “Ôi, cái tên này quá khó nghe, gọi là Nữu Nữu đi.”
Nữu Nữu nhà Chu ga là một đứa ngốc, học không giỏi nhưng thêu thùa may vá lại rất ra dáng.
Chu bá mẫu cảm thán: “Cũng may, cuối cùng cũng học được một chút thủ nghệ.”
Bà ấy đâu biết, thủ nghệ thêu thùa này là ta liều mạng học bằng được, tay ta bị kim đ.â.m tới không có chỗ nào không có lỗ kim, đêm khuya vẫn khêu đèn chăm chỉ luyện tập.
Thêu thẳng, thêu bàn, thêu cố định, thêu giật...
Ta tự nhủ: “Làm người thì không thể vô dụng được, bá mẫu và Lý ma ma đã vất vả dạy dỗ mình, tốt xấu gì mình cũng phải học được một chút, nếu không bọn họ sẽ rất thất vọng.”
Sau khi thành thạo thêu thùa may vá, ta thêu một cái khăn tay cho Chu bá mẫu, túi đựng tiền cho Lý ma ma, một cái túi thơm hình quạt của Chu bá bá.
Cũng không được tốt lắm, nhưng tất cả bọn họ đều cười tủm tỉm, nói không tệ, tiếp tục cố gắng.
Nhờ sự khuyến khích của bọn họ trong suốt chặng đường, kỹ năng thêu thùa của kẻ ngốc ngày càng tốt hơn, Chu bá mẫu rất hài lòng.
Sau này, khi thủ nghề của ta đã khá hơn, cảm thấy không thể nhất bên trọng nhất bên kinh, nên ta cũng làm một túi thơm cho Chu Ngạn, lấy hết dũng khí đưa cho hắn, kết quả lại bị hắn ghét bỏ vứt xuống đất.
“Quỷ xấu xí làm càn cái gì, xấu c.h.ế.t đi được.”
Từ đó về sau, ta không bao giờ dám tặng đồ cho hắn nữa.