Trà Xanh Mê Người - 42
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:50:45
Lượt xem: 6
Chương 42:
“Trọng binh trấn giữ biên quan vậy mà lại bị điều động!”
Kỳ Dạ đứng trước long án, sắc mặt xanh mét: “Vậy thì hiện giờ biên quan đang trong tình trạng gì?”
“Nguy Dịch Dao điên rồi sao?” Kỳ Dạ tức giận đến mức bật cười: “Ngụy quốc xâm phạm, hắn lấy gì ra đảm bảo?” Lúc này, Kỳ Dạ chỉ hận không thể lập tức cầm kiếm c.h.é.m c.h.ế.t Nguy Dịch Dao, càng hận bản thân năm đó nhân từ, không trực tiếp c.h.é.m đầu y.
“Báo!”
“Quân Yến Lâm không địch lại, đã bị đánh lui!” Dáng vẻ tướng lĩnh chật vật, trên mặt còn vương vết thương do bị lưỡi đao sắc bén cứa trúng, thở hổn hển bẩm báo.
“Báo!”
“Binh do Lý tướng quân dẫn đầu thương vong thảm trọng!”
“Báo!”
...
Từng tiếng bẩm báo vang lên khiến Kỳ Dạ nhức đầu. Binh lính đóng quân ở kinh thành phần lớn đều là công tử bột, con cháu của các vị đại thần, huấn luyện thế nào cũng không thể bằng được binh lính ở biên quan quanh năm chinh chiến sa trường.
Bị đánh bại cũng là chuyện bình thường.
Là Kỳ Dạ tính toán sai, từ khi đăng cơ đến nay, hắn còn chưa kịp thu phục Uy Viễn đại tướng quân, xem ra ông ấy đã bị Nguy Dịch Dao chiêu dụ rồi.
Chỉ trong một ngày một đêm, hoàng thành thất thủ.
Lâm Thời Trà và Lâm Thời Vy trốn trong Tử Thần điện, cửa điện đóng chặt, bên ngoài cửa sổ, binh lính tay cầm đao chạy qua chạy lại, thậm chí còn có cung nữ bị kiếm đ.â.m xuyên qua người, m.á.u b.ắ.n lên cửa sổ.
Lâm Thời Vy bịt chặt miệng, không dám kêu thành tiếng, cả người run rẩy.
Lâm Thời Trà ôm lấy vai Lâm Thời Vy, hai người cùng trốn dưới gầm giường.
“Tỷ... Tỷ tỷ...” Từ nhỏ Lâm Thời Vy được nuôi dưỡng trong khuê phòng, chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như vậy, đã sớm bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch, nàng ta nép chặt vào lòng Lâm Thời Trà, run rẩy nói: “Muội sợ...”
Vừa dứt lời, cửa điện đã bị người ta đạp mạnh một cái, bật tung.
Lâm Thời Trà nhanh tay bịt miệng Lâm Thời Vy lại. Một đám người mặc áo giáp bước vào, tiếng bước chân nặng nề, cửa điện vừa mở ra, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào.
Hai người núp dưới gầm giường, Lâm Thời Vy có thể nhìn thấy bên ngoài cửa điện, t.h.i t.h.ể chất đầy, thậm chí còn có cả những khuôn mặt quen thuộc.
Lâm Thời Vy trợn tròn mắt, ngất lịm đi.
Đám người kia lục soát khắp Tử Thần điện, sau đó đi ra ngoài: “Không có ở đây, đi chỗ khác tìm.”
“Rõ.”
Bọn chúng đang tìm nàng sao?
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Lâm Thời Trà híp mắt nhìn bọn chúng rời đi, đợi thêm một lúc, xác định không còn ai quay lại, nàng mới bò ra khỏi gầm giường.
Để Lâm Thời Vy ở lại đây là tốt nhất, gan nàng ta quá nhỏ, nếu nhìn thấy những thứ bên ngoài, e là sẽ bị dọa đến mức mất hồn.
Ra khỏi Tử Thần điện, bên ngoài t.h.i t.h.ể khắp nơi tựa như địa ngục, không biết Nguy Dịch Dao đã hạ lệnh thế nào, hình như chỉ cần là người sống, y đều ra lệnh g.i.ế.c sạch.
Nhìn về phía Tụ Huy điện, nơi đó tập trung rất nhiều binh lính, có lẽ Kỳ Dạ đang ở đó, Lâm Thời Trà suy nghĩ một lát, sau đó nhấc y phục đi về phía đó.
Kỳ Dạ đã không còn đường thắng, là hắn quá mức lơ là, không ngờ rằng một tên thái tử vô dụng như vậy mà cũng có thể trở về, là hắn đã xem thường Nguy Dịch Dao rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/42.html.]
Là y giấu giếm thực lực.
Một tiếng vang nhỏ đột nhiên vang lên, Kỳ Dạ lập tức quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy Lâm Thời Trà, nàng trông có vẻ chật vật, có lẽ là bị dọa sợ, trên mặt còn vương vệt nước mắt.
Đám binh lính vây quanh đột nhiên có người hô lớn: “Là hoàng hậu!”
Bọn họ tự động tách ra, nhường đường cho nàng.
Lúc này Kỳ Dạ đang vô cùng lo lắng cho Lâm Thời Trà, nhìn thấy nàng, tuy trong lòng thoáng kinh ngạc nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều.
Lâm Thời Trà lao vào lòng Kỳ Dạ, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.
“Sao nàng lại đến đây?” Kỳ Dạ vừa tức giận vừa lo lắng, đưa nàng ra sau lưng, bảo vệ nàng.
Hai mũi tên xé gió lao đến, b.ắ.n trúng hai quân Yến Lâm đang bảo vệ Kỳ Dạ, con ngươi hắn co rút, ngay sau đó, một cơn đau nhói truyền đến, một thanh chủy thủ đã đ.â.m vào người hắn.
“Bởi vì ngươi còn chưa chết...”
Giọng nói của nữ tử phía sau đã thay đổi, không còn là giọng điệu nức nở đáng thương nữa mà trở nên êm tai, dịu dàng.
Kỳ Dạ phun ra một ngụm máu, vô lực quỳ xuống, cơn đau từ vết thương lan ra khắp tay chân, khiến hắn không phân biệt được là đau thể xác hay đau lòng.
Hắn mở to hai mắt, tròng mắt đỏ ngầu, dường như không thể tin nổi, trong nháy mắt hắn đã hiểu vì sao đám binh lính kia không làm hại nàng.
“Nàng…”
Nàng nhẹ nhàng đỡ lấy đầu hắn, đặt vào lòng mình: “Làm sao vậy?” Giọng nói dịu dàng: “Kỳ Dạ.”
Nàng gọi tên hắn.
Nàng chưa từng gọi tên hắn.
Máu từ khóe miệng Kỳ Dạ không ngừng chảy xuống, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, có lẽ là do mất máu, cũng có thể do nước mắt.
Hắn muốn hỏi nàng có từng rung động trước hắn hay không nhưng lại không nói nên lời.
Đau quá, hắn sắp không thở nổi nữa rồi.
Hắn cố gắng nói nhưng giọng nói lại quá nhỏ.
Nàng cúi đầu mới có thể nghe rõ hơn một chút: “Ta... yêu nàng... là... là thật...”
Nàng hãy tin ta.
Hình ảnh nàng trong mắt hắn dần trở nên mơ hồ, nàng không nói gì nữa, buông hắn ra, đứng dậy, trong mắt hắn chỉ còn lại một bóng hình với màu sắc rực rỡ, sau đó, giọng nói của nàng từ xa vọng lại.
“Nhưng ta không yêu ngươi.”
Cả thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vọng của câu nói lạnh lùng đó.
Cuối cùng, Kỳ Dạ nghe thấy giọng nói của Nguy Dịch Dao: “Ta trở về rồi.”
Sau đó là câu trả lời của Lâm Thời Trà: “Cuối cùng chàng cũng đã trở về.”
Thì ra từ đầu đến cuối, hắn chỉ là một tên hề bị nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.